Chương 4956
Trần Ngạo khẽ cười lạnh lùng, nói: Chính Văn, bảo người của anh đừng giẳng co vô ích nữa đi!”
“Tôi đã điều tra qua rồi, trước đây anh dám hống hách với các thế lực lớn chẳng qua chỉ là vì anh cậy có tàn hồn của Hạng Vũ mà thôi! Hiện giờ tàn hồn của ông ta đã tiêu biến, anh cũng chẳng còn con át chủ bài nào để tung ra nữa rồi!”
Trần Ngạo vì nằm được điểm này nên mới dám tới giết Tiêu Chính Văn, hơn nữa vào một ngày trước, hản đã bố trí trận pháp ở đây, vả lại sau lưng hản còn có sáu cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Trần trợ lực.
Cục diện chết chóc trước mắt này đối với Tiêu Chính Văn mà nói đã không phải thập tử nhất sinh nữa mà là chết chắc.
“Anh chắc chứ?”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, lạnh lùng hỏi.
“Hừ, còn dám cố làm ra vẻ? Chết đi cho tôi!”
Trần Ngạo vừa dứt lời thì giáo Thích Thiên trong tay cũng giống như rồng lớn vượt biển, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
“Ầm!
Thanh giáo dài đâm tới, trời đất thay đổi, mặt đất sụp đổ.
Mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn lần lượt nứt thành rất nhiều khe hở.
“Lẽ nào… lẽ nào đây mới là sức chiến đấu thật của Ngụy Tiên?”, lúc này Tân Lương Ngọc cũng trợn to mắt, không dám tin nhìn Trân Ngạo.
Chỉ là uy lực của một giáo mà đã có thể khiến mắt đất nứt toạc, đây là uy lực đáng sợ đến mức nào?
Tiêu Chính Văn lại không tỏ vẻ gì cả, ngược lại rất bình tĩnh khi đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này.
Chỉ tùy ý giơ tay lên, sức ép khủng khiếp đó bị Tiêu Chính Văn chặn lại.
“Hừi! Tiêu Chính Văn, anh đánh giá cao mình quá rồi. Cho dù anh thế nào cũng không đỡ được đòn tấn công này đâu”.
Nói rồi Trần Ngạo lại lần nữa đâm mạnh thanh giáo dài trong tay ra.
“Xoet!”
Thoáng chốc vô số tinh quang hội tụ về phía mũi giáo, chớp nhoáng tựa hồ không còn là một Í thanh giáo dài nữa mà là một dòng sông sao. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Ngạo như thể nắm giữ cả dòng sông sao đâm về phía Tiêu Chính Văn.
Những vầng sáng chói mắt, đôi mắt sắc bén, sát khí đáng sợ đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Cùng lúc đó một luồng kiếm quang xé toạc không gian lao đến.
Kiếm quang phát sáng chia trời đất làm hai đánh gãy cả hư không.
Thậm chí ngay cả không gian và thời gian cũng trở nên méo mó trong một kiếm này, còn Trần Ngạo cũng sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía đằng xa.
“A?”
Trần Ngạo tay cầm thanh giáo dài, vội thu lại thế tấn công, lập tức lùi về sau mấy trăm mét để né nhát kiếm đó.
“Trân Ngạo, tuổi còn nhỏ mà đã ngông nghênh, ai cho cậu lá gan đó”.
Một chất giọng khá dày vang lên từ đằng xa, sau đó một tay Vương Hử cầm kiếm, chân bước trên tia sáng bước đến. ề Đăng sau ông ta là mấy người Häc Bá và Xa Anh cũng chạy đến chiến trường. i “Vương Hử?”