Chương 5114
Lúc nãy sở dĩ họ cúi đầu chịu thua trước Tiêu Chính Văn không phải do sợ Tiêu Chính Văn mà là không muốn bị thương trước khi đi vào hành lang thời không thôi.
Dù sao mấy chục ngàn năm hành lang thời không mới mở một lần, bỏ lỡ lần này, họ sẽ phải đợi đến hàng chục ngàn năm sau nữa.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại năm lần bảy lượt khiến họ bẽ mặt, dù là Thiên Hình có tính tình tốt nhất thì lúc này cũng có xúc động muốn đánh Tiêu Chính Văn.
Ngọc Hoành và Chí Thiên đều cười nhạo.
Cùng lúc đó Thiên Tuyệt cũng bước đến trước.
Lần trước khi đánh nhau với âm phủ, hắn cũng đã muốn giết chết Tiêu Chính Văn nhưng tiếc là vẫn chưa thể được như ý.
Hôm nay vừa lúc có cơ hội tốt, bên cạnh Tiêu Chính Văn vừa không có Mã Vương Gia cũng không có vô số âm binh, còn mấy người Tần Lương Ngọc chẳng qua chỉ là đám người bé nhỏ trong mắt hắn thôi.
Thiên Tuyệt bước ra, một luồng cực quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ngay khi cực quang đó xuất hiện, không gian xung quanh đều trở nên méo mó.
Chỉ một chiêu giơ tay lên này cũng đủ để nhìn ra Thiên Tuyệt đã dùng bản lĩnh tốt nhất của mình.
Dù sao trước đó hắn cũng từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, người này quả thật rất khó đánh nên hắn là người duy nhất sẽ không để lại đường lui với Tiêu Chính Văn.
Chín thiên tài khác cũng thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Dám láo xược trước mặt bọn tôi, hôm nay anh chết chắc rồi”, Ngọc Hoành cười nhạt nói.
Thật ra lúc đầu Ngọc Hoành vẫn có chút kính nể với Tiêu Chính Văn, nhưng sau câu nói đó của Tiêu Chính Văn, tất cả thiên tài khác đều muốn giết chết Tiêu Chính Văn, Ngọc Hoành cũng có chỗ dựa nên không sợ nữa.
Dù sao hắn và Chí Thiên cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, vậy thì mười người cùng lên thì sao?
Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bên cạnh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết trong vòng vây tấn công của mười hai người họ.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại mặc kệ hắn, chỉ giơ tay lên vung một đường cầu vồng.
Ánh sáng cực mạnh và chói mắt lóe sáng, mọi người đều quay đầu lại nhìn nhưng ngay sau đó luồng sáng kia tạo nên một dải ngân hà áp xuống.
Lúc đầu Thiên Tuyệt vẫn không nghĩ dải ngân hà đó có gì lợi hại nhưng sau khi ngân hà rơi xuống lại vang lên từng tiếng rồng gầm, Thiên Tuyệt biến sắc.
“Hừ! Tôi không tin trong ngân hà của anh lại có rồng thật”, Thiên Tuyệt nghiến răng nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy mái tóc dài của Thiên Tuyệt tung bay lên, khí tức cả người đều tăng lên mấy bậc.
“Rồng gầm? Hừ! Tôi thấy chẳng qua chỉ là màn che mắt thôi”.
Chí Thiên bên cạnh cũng nhảy lên nói.
Mấy người họ đều biết rõ thực lực của đối phương, mặc dù Thiên Tuyệt yếu nhất trong này chỉ mới là cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, nhưng mấy người Thiên Hình đều là cao thủ rất gần với Chuẩn Thánh cấp hai.