Chương 5166
Mặc dù lực chiến của Thiên Trần Tử bình thường, nhưng cũng không đến nỗi để người ta cướp, dù sao thực lực của mọi người đều ngang nhau, muốn cướp lệnh bài Huyền Vũ của bọn họ cũng không phải dễ.
“Là Ma Long làm? Hay là…” thiếu tông chủ nhíu mày hỏi.
Nếu thật sự liên quan đến Ma Long thì thiếu tông chủ cũng không muốn dính vào, trước khi hắn tiến vào hành lang thời không, trưởng lão của Huyền Thiên Đạo Môn đã dặn mấy lần rằng không được động đến nhân vật như Ma Long.
“Không phải! Nếu là Ma Long làm thì tôi cũng không còn gì để nói!” Thiên Trần Tử thật tâm nói.
Nghe vậy, thiếu tông chủ hơi bất ngờ, nhưng lập tức trở nên hứng thú.
Chỉ cần không phải là Ma Long thì mọi chuyện sẽ khác.
Nghĩ vậy, thiếu tông chủ cười nói: “Vậy thì được, ông kể kế hoạch của ông đi!”
“Tôi nghĩ chúng tôi không phải đối thủ của hắn, nhưng cậu thì khác, tôi sẽ tiết lộ tung tích của người này cho cậu, sau khi cướp lại được lệnh bài Huyền Vũ, cậu chỉ cần trả lại lệnh bài của tôi và Tố Ngọc là được!”
“Chúng tôi sẽ không đòi hỏi lệnh bài của người khác!”
Thiên Trần Tử nói ra điều kiện của mình.
“Nhưng các ông định đi đâu tìm tung tích của đối phương?” thiếu tông chủ nhíu mày hỏi.
Đối phương không phải là kẻ ngốc, sau khi cướp lệnh bài Huyền Vũ, chắc chắn sẽ không ở yên tại chỗ đợi người ta đến báo thù.
Hơn nữa, đầu óc người Chư Thiên Thần Giới cũng rất linh hoạt, ai mà không hiểu đạo lý cướp xong bỏ chạy chứ?
Về điểm này, vẫn có những bản chất khác biệt so với những thế gia lớn trên địa cầu.
Dù sao bọn họ cũng đã sống cả ngàn năm, không ai là kẻ ngốc cả.
“Chuyện này thực ra cũng không khó, mục đích của bọn họ là cướp lệnh bài Huyền Vũ, chỉ cần chúng ta nói cho bọn họ biết trong tay thiếu tông chủ có rất nhiều lệnh bài Huyền Vũ, hơn nữa thực lực còn rất yếu, thì tôi nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ mắc câu!”
Thiên Trần Tử trầm ngâm nói.
Thiếu tông chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, kế hoạch này không tệ, chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được!”
Nói xong, thiếu tông chủ nhìn Thiên Trần Tử với ánh mắt tán dương.
“Chỉ là lệnh bài Huyền Vũ không thể làm giả được, nếu bọn họ phát hiện trong tay cậu không có lệnh bài Huyền Vũ thì chắc chắn sẽ biết đó là bẫy của chúng ta, cho nên…” Thiên Trần Tử nói xong liền liếc nhìn La Khai ở phía xa.
“Các người đang thì thầm gì thế? Sợ tôi nghe được sao?” Kiếm Ma nói với vẻ mặt bất mãn.
Thiếu tông chủ quay lại nhìn Kiếm Ma đang đi tới, cười nói: “Không có gì, tôi gặp hai người bạn cũ nên hàn huyên vài chuyện mà thôi!”
“Ồ? Ôn lại chuyện cũ? Vậy mọi người nói chuyện tiếp đi!” Kiếm Ma không hề tin lời thiếu tông chủ nói.
Nhưng người ta đã nói vậy thì hắn cũng không thể bắt bẻ được, dù sao hắn cũng chỉ là đi theo mà thôi, cho dù thiếu tông chủ thật sự giấu giếm chuyện gì đó thì cũng là điều chính đáng.
Nhưng Kiếm Ma không phải kẻ ngốc, liếc mắt đã biết thiếu tông chủ và hai người này đang bàn chuyện lớn nào đó.
Nếu thiếu tông chủ đã có ý định che giấu thì chỉ có thể giả ngu, chờ xem có chuyện gì mà thôi.