Tôn Chính cũng há hốc mồm, bê đê. . .
Mặc dù hắn là phường giá áo túi cơm, thế nhưng vẫn hiểu người anh họ này hơn người thường nhiều. Anh họ của hắn ngày thường dáng vẻ hiền lành lịch sự, với bất cứ ai cũng khiêm tốn lễ phép. Thế nhưng Tôn Chính lại biết ẩn dưới lớp ngụy trang này là một trái tim lạnh lùng tàn bạo cỡ nào.
Chín tuổi tự tay đâm chết nha hoàn do mẹ kế phái tới giám thị mình, sau đó giả tạo hiện trường.
Mẹ kế của anh họ hắn tiếp tục phái ra sáu nha hoàn, không ai sống bên anh họ hắn được quá ba tháng, càng khiến người ta thấy kinh khủng là anh họ hắn không để lại bất cứ chứng cớ nào.
Toàn bộ gia tộc đều bị anh họ hắn làm cho kinh sợ, ngay bà mẹ kế cũng không rét mà run, chủ động thu tay lại. Mà ngay ngày thứ ba sau khi anh họ hắn trở thành đoàn trưởng binh đoàn, bà ta cũng gặp tai nạn phi thuyền, không cẩn thận bỏ mình.
Một người anh họ cường hãn như vậy lại bị gọi là bê đê. . .
Anh họ bên người đã bình tĩnh lại mà bắp chân Tôn Chính lại hơi run rẩy, khi còn bé, hắn từng thấy anh họ giải quyết một nha hoàn, sắc mặt bình tĩnh đó khiến hắn tè ra quần tại chỗ. Cũng từ đó trở đi, gương mặt bình tĩnh tới đáng sợ của anh họ in sâu trong đầu óc hắn.
Anh họ tức giận rồi.
Toàn bộ binh đoàn thứ tám, ai nấy lộ vẻ sợ hãi, toàn đội ngũ câm như hến, thậm chí không dám thở mạnh. Tính khí đại nhân ra sao chẳng lẽ bọn họ không hiểu?
"Tự ý lui lại, chém!"
Tôn Kiệt sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Sĩ quan phụ tá bên cạnh hắn ánh mắt lóe lên sắc lạnh, hô lên vang dội: "Đáng chém!"
Từ trong chiến trận, một con quang yến lớn cỡ bàn tay bắn ra như tia chớp, đánh thẳng vào ngực bốn binh sĩ còn sót lại, thân hình bốn người cứng đờ.
Ầm!
Bốn ngọn lửa bùng lên giữa không trung, nuốt trọn bốn người.
"Bê đê?" Tôn Kiệt nheo mắt, mỉm cười: "Không ngờ có kẻ dám nói với ta như vậy."
"Vì sao lại không dám? Chẳng lẽ ngươi lợi hại lắm sao?" Đường Thiên vẻ mặt hiếu kỳ: "Nhưng cái này đâu liên quan gì tới lợi hại hay không lợi hại? Đây là. . . À ừm, khí chất! Đúng đúng đúng! Chính là khí chất!"
Khí chất. . . Thật hố người. . .
Hạc che mặt, Lăng Húc che mặt, Tiểu Nhị che mặt, Mầm Mầm che mặt, ngay Tỉnh Hào trước nay bình thản cũng thấy kích động muốn che mặt.
Mặc dù hai bên là kẻ địch. . . Nhưng vẫn thật đồng tình. . .
Tôn Chính cẩn thận từng chút một, chú ý thấy gân xanh sau tai anh họ giật giật, hắn lặng lẽ di chuyển về một phía.
Tôn Kiệt cố nhịn lửa giận trong ngực, dùng khả năng kiềm chế cao nhất của mình chậm rãi thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: "Mục tiêu của các ngươi là thành Bảo Quang? Chẳng lẽ các ngươi là người Thương Châu? Các ngươi…"
Đường Thiên không nhịn được ngắt lời: "Này, lắm mồm thế! Có đánh hay không? Đồ bê đê!"
Đồ. . . Đồ bê đê. . .
Lửa giận Tôn Kiệt cố kiềm nén rốt cuộc bộc phát triệt để, hắn nổi giận lôi đình: "Ngươi đã muốn chết vậy ta cũng giúp một tay!"
"Đại nhân. . ." Sĩ quan phụ tá vừa thấy không ổn, lập tức lên tiếng khuyên nhủ.
"Câm miệng!" Tôn Kiệt quay sang, tức giận gầm lên, hắn tức giận hơn xa tưởng tượng mọi người, hôm nay không lột da tróc thịt tên khốn kiếp này, hắn không thể chịu nổi.
Phía sau Đường Thiên, Lăng Húc đột nhiên lộ vẻ hiểu ra, duỗi ngón tay cái, khẽ khen: "Đường thần kinh thật thông minh, chọc giận lão đại của đối phương sau đó một thương đâm chết, bắt giặc phải bắt vua trước!"
"Ngươi cả nghĩ quá rồi!" Đám người đồng thanh phản bác, không ai tin Đường thần kinh thông minh như vậy.
Có điều đây đúng là cơ hội tốt.
Hạc nhỏ giọng nói: "Nhân lúc những người này bị Đường Thiên thu hút, chúng ta tới thành Bảo Quang trước đi, giải cứu mọi người."
Tỉnh Hào gật đầu: "Được!"
Lăng Húc do dự, đại chiến như vậy nếu bỏ qua thì tiếc quá, ngoài miệng nói: "Bằng không các ngươi đi di, ta ở lại giúp Đường thần kinh?"
Hạc liếc sang Lăng Húc một cái: "À, hiểu rồi, ngươi mặc áo trắng. . ."
Lăng Húc vội vàng cười ha hả, vỗ ngực nói, đầy chính nghĩa nói: "Không có ta các ngươi chẳng phải nguy hiểm rồi sao? Đường thần kinh là con gián đánh mãi không chết, không cần để ý tới hắn."
Lăng Húc đột nhiên giơ cánh tay lên với Đường Thiên, lớn tiếng nói: "Này, Mãnh Nam, nơi này giao cho ngươi, chúng ta tới thành Bảo Quang đây!"
Những người khác suýt nữa rơi từ trên trời xuống, nói toạc ý đồ như thế. . . Cái tên ngu ngốc này!"
Đường Thiên không buồn quay đầu lại, xua tay, ý chí chiến đấu sục sôi: "Đi đi đi di, chỗ này để ta!"
Hạc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng hối hận mình lại đem ý đồ chiến đấu nói cho Lăng Húc, được rồi, mình mới là đồ ngốc.
Lăng Húc hoàn toàn không hề hay biết, hưng phấn vung thương bạc tỏng tay, hóa thành một luồng sáng bạc: "Thành Bảo Quang, xung phong!"
Những người khác sắc mặt bất đắc dĩ đuổi theo, chỉ có Tiểu Nhị và Mầm Mầm lưu lại.
"Đại nhân, chúng ta có nên phái người tới thành Bảo Quang không?" Thủ hạ tiến tới hỏi Tôn Chính.
Tôn Chính nhìn bóng lưng như ma thần của anh họ, lắc đầu lia lịa: "Đây chắc chắn là đối phương cố ý mê hoặc chúng ta, ai lại ngu tới mức nói toạc ý đồ bản thân? Chắc chắn chúng định chia rẽ quân ta, âm mưu, trong chuyện này ắt có âm mưu!"
Thủ hạ vừa nghĩ, thấy có lý bèn vội vàng nói: "Đại nhân anh minh!"
Tôn Chính đương đương tự đắc, thế nhưng sát theo đó, ánh mắt hắn bị khí thế của bóng lưng anh họ dọa cho phát sợ.
Khi Tôn Kiệt bay khỏi chiến trận, ngừng lại trước mặt Đường Thiên mười trượng, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn là một võ tướng xuất sắc, mình đang một thân một mình, chỉ bằng mấy câu nói lại từ bỏ ưu thế của mình, hắn lập tức tỉnh ngộ, không khỏi thất kinh.
Đúng là tâm cơ thâm trầm!
Sắc mặt vô tội, già vờ hồn nhiên, ngụy trang không chút kẽ hở, phối hợp với ngôn ngữ khích bác, ngay cả mình cũng bị lừa tiến lên, có thể thấy thủ đoạn cao siêu vô cùng. Lại dùng đồng bọn của mình, vờ như lỡ để lộ "ý đồ" một âm mưu liên hoàn nhanh chóng phác họa thành hình trong đầu Tôn Kiệt.
Gần đây đúng là mình thuận buồm xuôi gió quá rồi, lơ là bất cần quá, phải tự kiểm điểm.
Tôn Kiệt âm thầm cảnh giác.
"Này, ta ra tay nhé." Đường Thiên reo lên, lời còn chưa dứt gã đã lập tức ra tay.
Lắc người một cái, hắn xuất hiện bên cạnh Tôn Kiệt, một quyền đánh thẳng về phía Tôn Kiệt.
Tôn Kiệt nhẹ nhàng né qua, công kích như vậy không hề uy hiếp được hắn. Thân là một trong Phồn Tinh Tam Tinh, thực lực cá nhân của Tôn Kiệt khá xuất sắc, không tới ba mươi tuổi đã có thực lực cấp bạc, là độc nhất trong số võ tướng tại Phồn Tinh Châu.
Người tại Thánh Vực vừa ra đời đã là Thánh giả, trời sinh biết điều động năng lượng, điều này cũng khiến cho phương diện tu luyện của bọn họ như được trời cao chiếu cố. Thế nhưng nó không nghĩa là tất cả mọi người đều là cao thủ.
Người bình thường vừa sinh ra không có cấp bậc. Sau khi được tu luyện có hệ thống, thực lực cá nhân gia tăng, có lý giải bước đầu với năng lượng, thông qua kiểm tra chuyên nghiệp mới có được chứng thực Thánh giả đồng thau.
Thánh giả đồng thau nghĩa là bọn họ xếp hơn người thường, đây cũng là tiêu chuẩn để lựa chọn binh sĩ tinh nhuệ của binh đoàn, mà người ưu tú trong số bọn họ sẽ đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng trong binh đoàn, tương tự như sĩ quan cấp thấp.
Trên đồng thau là cấp bạc. Muốn lên làm Thánh giả cấp bạc cực kỳ khó khăn. Nếu như nói Thánh giả đồng thau là Thánh giả có lý giải ban đầu về năng lượng, sở trường của bọn họ là khống chế chính xác năng lượng trong cơ thể.
Còn Thánh giả cấp bạc lại là một bầu trời khác, khác biệt chủ yếu nhất chính là năng biến.
Thông qua phá hoại kết cấu vi mô của năng lượng, từ đó thu được loại năng lượng hoàn toàn mới gấp mười, thậm chí mấy chục lần, đây là năng biến. Có thể lĩnh ngộ năng biến chính là tiêu chí của Thánh giả cấp bạc.
Chênh lệch năng lượng ít nhất mười lần khiến Thánh giả đồng thau và Thánh giả cấp bạc có khoảng cách không thể vượt qua.
Đây chính là điểm Tôn Kiệt tự tin nhất, mặc dù đối phương tâm cơ thâm trầm, lai lịch khó lường, thế nhưng rõ ràng đối phương chưa lĩnh ngộ năng biến. Bất luận đối phương có hoa chiêu gì, chỉ cần chưa lĩnh ngộ năng biến vậy tuyệt đối không thể chiến thắng mình.
Có điều tâm cơ của đối phương đã thâm trầm như vậy, vậy chắc chắn sẽ không chịu chết, chắc chắn có sát chiêu gì đó ngoài dự kiến cua rmọi người.
Tôn Kiệt quyết định quan sát.
Đường Thiên xuất liền vài quyền thất bại, không hề tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn, gầm lên một tiếng, hóa quyền thành trảo, đột nhiên chộp về phía Tôn Kiệt.
Tia lửa chói mắt lướt qua không trung.
Tôn Kiệt nheo mắt, thú vị đây, chiêu thức này hắn chưa từng thấy, vận dụng lý nhược khá tinh diệu. Có điều trình độ công kích này sao đánh bại được ta.
Khóe miệng Tôn Kiệt hiện nụ cười gằn.
Tâm thần Tiểu Nhị tập trung cao độ, Tôn Kiệt là đối thủ cá nhân đầu tiên mà Đường Thiên gặp phải. Đối với Thánh Vực binh đoàn xưng bá, Tiểu Nhị vốn tưởng thực lực cá nhân cua rbọn họ vô cùng bết bát, nhưng đến lúc này y lại biết mình nghĩ sai rồi.
Thân pháp Tôn Kiệt linh động tinh diệu, tự nhiên hình thành, so sánh ra những hồn thuật phi hành của Thiên Lộ rõ ràng thiếu tự nhiên hơn nhiều. Nghĩ lại, Tiểu Nhị cũng hiểu, người của Thánh Vực trời sinh biết phi hành, với bọn họ phi hành như bản năng.
Thuật phi hành được tôi luyện ngày đêm như vậy, Thiên Lộ tuyệt đối không thể sánh bằng.
Tiểu Nhị kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiểu rõ tầm quan trọng của thuật phi hành trong chiến đấu. Hai bóng người trong không trung đan xen truy đuổi, nhanh như chớp giật, thế nhưng cũng xác minh lại phán đoán trong lòng Tiểu Nhị, Đường Thiên không thể chạm tới cả góc áo đối phương.
Đường Thiên hét lớn một tiếng, thế trảo biến đổi.
Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!
Thiêu đốt năng lượng, đom đóm bay đầy trời, không thấy bờ bến.
Con ngươi Tôn Kiệt cứng lại, những chùm sáng đom đóm này là năng lượng thiêu đốt, khiến hắn đánh hơi thấy một ý vị quen thuộc.
Năng biến!
Tuy chỉ là cấp thấp, lại là năng biến không trọn vẹn, thế nhưng điều này cũng mang ý nghĩa đối phương đã tìm thấy biên giới của cấp bạc. Giả như cho hắn thêm thời gian, hắn chắc chắn sẽ tiến vào cảnh giới bạc!
Đây chính là lá bài tẩy của ngươi?
Thật đáng tiếc. . .
Ánh mắt đột nhiên lạnh đi, trong tay có thêm một thanh đoản kiếm hình như cánh én.