"Sao nào? Muốn ta ra tay thật à?" Gã trọc đầu cười lạnh, bước mạnh lên một bước, mặt mũi đầy vẻ hung tợn, thân hình to như cây cột điện khiến người khác kinh sợ.
Những thiếu niên khác miệng câm như hến, sắc mặt trắng bệch, ngoan ngoãn móc đồ trên thân xuống ném lên mặt đất.
Đầu trọc nhếch miệng cười, điềm nhiên nói: "Ta thích kẻ thức thời, yên tâm đi, sau này đi theo Bưu ca ta sẽ có cơm ăn!"
Những người khác chỉ đành yên lặng.
Nguồn: http://truyen360.com"Ồ!" Ánh mắt Bưu ca hạ xuống người Đường Thiên, nheo mắt nói: "Không ngờ vẫn còn một cọng rơm hơi cứng!"
Hắn bẻ tay răng rắc, nhe răng cười, thân hình khổng lồ giãn ra, bàn tay toát lên một quầng sáng màu vàng kim. Chân lực kim hệ nồng đậm khiến các thiếu niên khác đều biến sắc, nhiều người thầm thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
May là vừa rồi không phản kháng...
Ánh mắt của Bưu ca đảo qua Đường Thiên, trong mắt lộ vẻ tham lam, lặng lẽ nói: "Hóa ra trên người ngươi có không ít đồ tốt, hèn gì không nỡ!"
Đường Thiên lẩm bẩm tự nói: "Còn tưởng rằng ngoại doanh sẽ cao cấp thế nào, hóa ra chỉ là một đám côn đồ nhỏ."
"Côn... côn đồ nhỏ!" Bưu ca ngây người, chợt nổi giận, chưa từng có ai dám gọi hắn là côn đồ nhỏ!
Thằng nhãi kia! Ngươi phải chết!
Sắc mặt Bưu ca âm trầm như nước, chân nguyên trongc ơ thể vận chuyển điên cuồng, gã quyết định phải đánh tên đáng ghét này ra thành bã, ở đây ngoại trừng Tỉnh Hào đại nhân ra không ai được phép trái lời Bưu ca!
Bưu ca hét lớn một tiếng, giẫm mạnh xuống khiến mặt đất dưới chân nứt rạn, mượn lực mà " Đạn Hoàng Hài "truyền tới, toàn thân như quả đạn pháo bay khỏi nòng súng, đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Một luồng chưởng ấn hình vuông kèm theo uy thế kinh người ầm ầm đánh tới.
" Kim Cương Chưởng ", cấp bốn!
Kim Cương Chưởng là chưởng pháp đại biểu cho hệ kim, nổi danh cương mãnh, tu luyện tới mức tận cùng, chưởng ấn Kim Cương Chưởng có thể dễ đàng dánh tan sắt thép.
Con ngươi Đường Thiên lập tức biến thành lạnh như băng, hắn cúi người khom gối tại chỗ, nắm tay chẳng biết đã thu lại bên hông từ lúc nào.
" Tiểu Băng Quyền "!
Không có hào quang cũng chẳng có âm thanh gì, nắm tay phải của Đường Thiên cứ thế không chút kỹ xảo đập thẳng vào chưởng ấn Kim Cương Quyền trong ánh mắt chế nhạo của mọi người. Sức mạnh Hạc Thân trong cơ thể hắn cũng theo đó ầm ầm bùng phát.
Một gợn sóng mắt thường khó thấy hiện lên trên chưởng ấn kim cương màu vàng kim.
Rắc!
Chưởng ấn hình vuông cứng rắn như sắt thép hóa thành vô số mảnh cát nhỏ tiêu tán giữa không trung.
Thân hình Đường Thiên không chút sứt mẻ, Bưu ca trọc đầu nhảy lui lại vài bước, cố ổn định thân hình.
Mọi người lặng ngắt như tờ, ai nấy mặt mũi đầy sợ hãi và không dám tin. Không thể nào! Thực lực bọn họ cho dù không đạt tới cấp bốn cũng là cấp ba viên mãn, sao không nhận ra chênh lệch giữa hai bên? Bưu ca đã cấp bốn viên mãn, chỉ cách cấp năm có một lớp giấy mỏng manh, thế nhưng Đường Thiên lại chỉ có cấp ba!
Tiểu Băng Quyền cấp ba làm sao là đối thủ của Kim Cương Chưởng cấp bốn?
Tạo nghệ của Bưu ca về mặt Kim Cương Chưởng rõ ràng cực kỳ tinh thâm... nhưng vì sao Bưu ca lại rơi xuống hạ phong...
Cảnh tượng xảy ra trước mắt hoàn toàn khiêu chiến hiểu biết của họn.
Quỷ dị tới mức khó lòng tin nổi!
Bưu ca biến sắc, hắn nheo mắt lại, bắt đầu thăm dò Đường Thiên trước mặt, chỉ va chạm một lần hắn đã lập tức nhận ra mình đụng phải đá rồi! Quyền pháp cấp ba sao lại cường đại tới vậy? Chẳng lẽ tên này cố ý che giấu thực lực?
Đường Thiên đứng thẳng dậy, bắt đầu vung vẩy cánh tay, cử động thân thể, miệng lẩm bẩm: "Lâu rồi không đánh nhau!"
Mỗi ngày bị ông chú già Binh giày vò bàn sống bán chết mà không cách nào đánh trả, trong lòng Đường Thiên vô cùng khó chịu, cho dù hắn biết đây là đang huấn luyện. Ngủ một giấc, thể lực toàn thân hoàn toàn khôi phục, có cảm giác sức mạnh dùng mãi không hết, giờ lại có người khiêu chiến, chiến ý Đường Thiên cố nén lại đã nhiều ngày, giờ như một tia lửa bị ném vào trong chảo dầu.
Vừa cử động thân thể, Đường Thiên vừa không quên cảm khái: "Đúng là đã lâu không làm đại ca rồi..."
Mọi người ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Làm vài động tác đơn giản, Đường Thiên cảm giác mình đã ở trong trạng thái tốt nhất. Hắn hơi ngừng lại, thân hình khẽ cúi xuống, con mắt chăm chú quan sát Bưu ca, trầm giọng nói: "Hừ, đầu trọc, dám khiêu chiến thiếu niên vĩ đại như thần, ngươi xong rồi!"
Vừa dứt lời, hắn như mũi tên rời cung, vèo một cái đã đánh thẳng tới Bưu ca.
Bưu ca vẫn luôn cảnh giác, một quyền vừa rồi của Đường Thiên khiến gã cực kỳ đề phòng. Có điều gã có thể làm nhân vật số hai của ngoại doanh Đại Lăng hoàn toàn là dựa vào chinh chiến của bản thân, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, cũng cực kỳ tự tin vào thực lực bản thân. Gã đã chạm tới cảnh cửa cấp năm, chỉ cần bước vào cấp năm là có thể trở thành võ giả cấp sắt. Gã vốn trời sinh bản tính tàn nhẫn, đối xử với người khác hung ác mà với bản thân cũng hung ác. Những người khác buông thả bản thân nhưng gã vẫn tu luyện khắc khổ. Chỉ cần thực lực chính thức đạt tới cấp năm, gã có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
Bưu ca hừ lạnh một tiếng, không chút kinh sợ, đón lại thân hình của Đường Thiên, song chưởng va chạm.
Ba luồng chưởng ấn vàng kim hình vuông chia ra hai đường, tạo thành hình tam giác, ép thẳng về phía Đường Thiên. Chiêu này là Nhất Phẩm Kim Cương, độ khó cực cao, uy lực của Kim Cương Chưởng tuy cương mãnh cường đại nhưng xuất chưởng chậm chạp, đây là điều mọi người đều biết. Chỉ thấy ba luồng chưởng ấn vàng kim ong lên một tiếng giữa không trung, hợp thành một hình tam giác, như một bức tường ánh sáng xé tan không khí, khí thế bừng bừng đánh về phía Đường Thiên.
Quả không hổ danh chưởng pháp cấp bốn!
Chân lực phóng ra ngoài rồi mà còn sản sinh nhiều biến hóa như vậy!
Đường Thiên hai mắt bừng sáng, chiến ý lại càng dâng cao, có thể gặp võ giả khác, gặp cường giả khác, thật khiến bản thân hưng phấn làm sao!
Bức tường ánh sáng màu vàng ập tới, thế không đỡ nổi!
Hít sâu một hơi, trong mắt Đường Thiên sục sôi chiến ý, chân lực cơ thể vận chuyển tới cực hạn, không hề né tránh, tốc độ không hề suy giảm.
Bức tường ánh sáng dùng tốc độ kinh người phóng lớn trong mắt hắn, Đường Thiên thở mạnh một hơi, quyền cũng đánh ra!
Hạc thân kình thôi động sát chiêu, , " Đại Tuyết Băng "!
Rầm!
Bức tường ánh sáng cứng rắn như thực chất giờ lại như những hạt tuyết ầm ầm nổ tung, một bóng người nhanh chóng tuyệt luân như một mũi tên xuyên thẳng qua bức tường tuyết màu vàng, bắn tới chỗ Bưu ca.
Bưu ca trọc đầu biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Uy lực của Nhất Phẩm Kim Cương ra sao không ai hiểu rõ hơn gã, chiêu thức này chưa từng thất thủ bao giờ. Thế nhưng đối phương lại dùng võ kỹ cấp ba đánh nát được Nhất Phẩm Kim Cương!
Tên này... Rốt cuộc là ai?
Giữa không trung, Đường Thiên đổi quyền thành trảo, lao tới đầu trọc như diều hâu vồ thỏ.
Ưng Trảo Công!
Ưng Trảo Công được Đường Thiên tu luyện thành trong trại huấn luyện tân binh vô cùng mạnh mẽ, năm ngón tay như móc câu xé gió, tựa như vô số chim ưng cùng rít lên giữa không trung!
Sắc bén hung hãn, không gì không phá nổi!
Tóc gáy Bưu ca đầu trọc đột nhiên dựng đứng, bất chấp mọi thứ dùng kim quang bao bọc song chưởng tự bảo vệ bản thân, đồng thời thân hình cũng nhanh chóng lui lại.
PHỐC!
Trảo chưởng va chạm!
Trước một trảo của Đường Thiên, phòng tuyến do song chưởng của Bưu ca tạo thành chẳng khác gì bã đậu, ầm ầm bể nát!
Bưu ca hồn phi phách tán, đột nhiên cảm thấy thế trảo của Đường Thiên hơi chậm lại, lòng khẽ buông lỏng, đối phương đã kiệt lực rồi. Đầu trọc vội vàng phát lực, gào tới xé họng: "Mọi người cùng nhau xông lên!"
Nào ngờ, bàn chân Đường Thiên vừa chạm đất đã như lò xo, lập tức bắn lên, không có cả thời gian để thở.
Bộp bộp bộp!
Mỗi bước bộ pháp của Đường Thiên đều rất nhỏ, song liên tục vài bước, sức bật kinh người khiến tốc độ Đường Thiên đạt tới cực hạn.
Sức bật mạnh mẽ của Bát Bộ Cản Thiền được thể hiện vô cùng tinh tế.
Đầu trọc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, tàn ảnh của Đường Thiên đã xuất hiện trước mặt gã, gã kinh hãi khẽ đảo khuỷu tay, kim cương chưởng vỗ thẳng ra ngoài.
Chưởng trảo lại va chạm, Bưu ca đầu trọc chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhức vô cùng, như có vố số thanh dao găm nhỏ đâm vào lòng bàn tay gã. Song lúc này gã đã không cố gắng được nữa, mượn lực thừa cơ lăn về phía sau một vòng.
Đường Thiên đang đánh tới cao hứng hoàn toàn không có ý buông tha cho đầu trọc, thân hình nhoáng lên một cái, chân giẫm Không Thung Bộ như giòi bám theo xương, quỷ mị xuất hiện bên cạnh đầu trọc, khoác tay lên vai gã trong ánh mắt kinh dị của chính nạn nhân.
Sau đó đầu trọc bị quăng lên.
Thân hình to lớn nặng nề của Bưu ca lại như nhẹ không trong tay Đường Thiên.
" Liên Hoàn Quan Tiết Kỹ "!
Rầm rầm rầm!
Đám tay chân nghe gã đầu chọc kêu gọi đang lao về phía Đường Thiên lại lập tức bị hắn quăng Bưu ca đến, đánh văng ra.
Bóng người ngã bay, tiếng kêu rên vang lên khắp bốn phía, một lúc lâu vẫn không ngừng.
Tới lúc Đường Thiên ngừng tay, gã trọc đầu trên tay đã mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Đường Thiên vẫn chưa thỏa mãn nhìn đầu trọc trên tay, bộ dáng như không nỡ ném bỏ gã đi.
Bảy thiếu niên khác sắc mặt ngây ra như phỗng, bọn chúng ngơ ngác nhìn đám côn đồ đang kêu rên lại ngơ ngác nhìn Đường Thiên, có vài tên trước đã cười nhạo hắn giờ sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Đường Thiên quăng gã trọc đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Sao lại yếu thế? Chẳng phải cấp bốn à? Xem ra tên này cũng chỉ là hàng nhập lậu..."
Nếu đầu trọc tỉnh dậy nghe được câu này chắc chắn sẽ thấy muốn hộc máu.
Đường Thiên vốn định đánh một trận cho đã giờ cụt hết cả hứng, dứt khoát quay sang kiểm tra chiến lợi phẩm. Nguyên đám to cao bị hắn lột sạch rồi quăng sang một bên, cả đống người trần trụi xếp chồng lên thành ngọn núi nhỏ.
Trước mặt Đường Thiên cũng chất thành một đống nhưng sắc mặt hắn vẫn chẳng hề vui vẻ.
Hóa ra là một đám nghèo kiết xác!
Võ giả của Quang Minh Võ Hội sao lại nghèo tới mức này, đúng thật là xỉ nhục. Nhớ lại Khổng đại nhân giàu tới chảy mỡ, nhớ lại võ tràng nhược điểm khiến Đường Thiên đầm đìa nước miếng. Đám người này chẳng ngờ lại không có tới một món bí bảo cấp đồng!
Vốn cho rằng có thể thu hoạch lớn, Đường Thiên lại phát hiện phí cả công đánh, tâm trạng đương nhiên không tốt.
Không đúng, võ giả Quang Minh Võ Hội sao lại nghèo đói thế được? Chắc chắn bọn hắn đã giấu đồ tốt đi rồi!
Ánh mắt bất thiện đảo qua bốn phương, Đường Thiên để ý tới một đống cọc gỗ chất trong góc.
Một lát sau, một loạt giá gỗ xếp thành hàng, trên mỗi giá gỗ là một gã to cao bị lột trần truồng.
Đường Thiên chẳng biết kiếm đâu ra một cái ghế đẩu, ngồi đó với vẻ thích ý.
"Ngươi!" Đường Thiên tiện tay chỉ vào một thiếu niên: "Gánh một thùng nước ra đây."
Thiếu niên thất kinh, sắc mặt trắng bệch, tới tận lúc nghe rõ lời Đường Thiên mới khôi phục lại chút bình thường, không dám nói nhiều vội vàng tìm thùng gỗ múc nước.
Không bao lâu sau hắn đã mang một thùng nước tới.
Trên bãi đất trống trải dựng một loạt cọc gỗ, một đám thiếu niên câm như hến đứng đằng xa, chỉ có mình Đường Thiên nhàn nhã ngồi đó.
Đường Thiên trên ghế đẩu như lão đại xã hội đen quy ẩn đã lâu, vẻ mặt thâm trầm cảm khái: "Đúng là đã lâu không làm đại ca rồi..."
"Có điều, thật thoải mái..."