Chiến Thần Bất Bại

Chương 740: Âm vụ lam diễm

Giọng ca dịu dàng giống như nỉ non ở trong lam quang chói mắt lặng yên vang lên, thần tình Đường Thiên trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.

Nhưng mà hắn nhanh chóng phản ứng lại, ngạc nhiên kinh sợ, huyết nhục toàn thân vậy mà lại không khống chế được, hoạt bát dị thường, nhiệt độ máu huyết tăng lên nhanh chóng, đồng thời nhảy lên với quy luật cực kỳ quỷ dị.

Lam quang từ trong cơ thể Đường Thiên lộ ra, huyết quản, cơ nhục, xương cốt, giống như nửa trong suốt, rõ ràng có thể thấy.

Giọng ca giống như nỉ non kia như có như không, thế giới xung quanh Đường Thiên, theo tiếng ca hơi hơi rung động.

Đường Thiên cố gắng trấn định tâm thần, lam quang chói mắt trong cơ thể khiến hắn gần như chẳng thấy rõ cái gì. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, trầm tĩnh lại. Tiếng ca khi thì biến mất, khi thì xuất hiện, chỉ trong chốc lát, chóp mũi Đường Thiên thấm ra giọt giọt mồ hôi. Tiếng ca này cổ quái đến cực điểm, giống như có thể xuyên thấu lòng người, cho dù Đường Thiên cẩn thận phòng bị như thế nào, hiệu quả vẫn chẳng được bao nhiêu.

Đường Thiên liền bất chấp, dứt khoát mặc kệ tiếng ca kia, tiếng ca dần dần nổi lên, từ nỉ non trở nên to rõ, thế giới trong mắt Đường Thiên trời đất quay cuồng, sụp đổ vặn vẹo. Đường Thiên tựa như một người thợ săn trầm tĩnh lão luyện, không hề cử động.

Qua được trắc trở lúc ban đầu, Đường Thiên cuối cùng phát hiện một lũ khí tức pháp tắc. Khí tức lũ pháp tắc này cực kỳ bí ẩn, giấu ở trong lam quang và tiếng ca, nếu không phải lúc này Đường Thiên như lâm đại địch, lực chú ý tập trung chưa từng có, hắn tuyệt khó mà phát hiện.

Pháp tắc!

Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là pháp tắc, vậy thì dễ làm rồi.

Lập tức Đường Thiên vận sức, kéo ra quyền thế, sắc mặt trầm ngưng. Hắn chậm rãi kéo mở quyền thế, vô số pháp tắc tuyến tụ lại ở nắm đấm hắn. Nhưng mà khiến hắn không thể giờ ngờ chính là lũ pháp tắc quỷ dị ẩn dấu trong lam quang kia vậy mà lại không chịu ảnh hưởng chút nào!

Đường Thiên trầm xuống, Thần quyền của hắn có thể hấp dẫn pháp tắc tuyến ở không gian xung quanh, vậy mà lại vô pháp hấp dẫn lũ pháp tắc này.

Cái này rốt cuộc là cái pháp tắc gì?

Bỗng nhiên Đường Thiên nghĩ đến lúc mình chiến đấu với Lô Thiên Vấn thì một quyền kia dùng đến Thiên Ma tướng, nhưng mà Thiên Ma tướng không tan nát.

Lẽ nào...

Trong lòng Đường Thiên chợt động, không những không triệt hồi quyền thế, trái lại càng điên cuồng thôi động Nguyên lực trong cơ thể.

Quang mang tụ tập trên hữu quyền Đường Thiên càng bốc lên rừng rực, chói mắt vô cùng, Nguyên lực cuộn trào mãnh liệt đang không ngừng tiêu hao, đến tận khi tất cả Nguyên lực đều tiêu hao hầu như không còn, Đường Thiên vẫn tiếp tục quyền thế.

Oanh!

Tâm thần Đường Thiên chấn động, Thiên Ma tướng thật lớn hiện lên phía sau hắn. Lần này, Thiên Ma tướng so với lần trước càng thêm ngưng thực, ba đầu sáu tay, ngoại trừ khuôn mặt vẫn mơ hồ, sáu cánh tay rõ ràng vô cùng.

Đến lúc này Đường Thiên đã thấy rõ ràng lũ pháp tắc kia.

Một lũ hỏa diễm màu lam yêu dị an tĩnh mà thiêu đốt ở trong cơ thể Đường Thiên. Trong hỏa diễm màu lam trong suốt có một lũ vụ khí chợt tụ chợt tán, tiếng ca là từ lũ vụ khí kia phát ra. Nhưng mà lúc này, nó lại vô cùng an tĩnh, ở trước mặt Thiên Ma tướng, run cầm cập.

Trong lòng Đường Thiên bừng tỉnh, loại pháp tắc quỷ dị vô cùng này cần phải mượn nhờ Nguyên lực. Một khi không có Nguyên lực, liền giống như bèo không rễ, chẳng có chút tác dụng.

Khiến Đường Thiên có chút nghi hoặc không lý giải được là lũ lam diễm bên trong ẩn chứa vụ khí này, cho hắn một loại cảm giác rất cổ quái. Đường Thiên cảm thụ được mấy phần khí tức tương tự Thiên Ma tướng trên thân chúng nó.

Tâm niệm Đường Thiên vừa động, một cánh tay của Thiên Ma tướng bỗng nhiên vươn tới lam diễm như đưa ngón tay nhặt lấy cành hoa.

Lam diễm phút chốc chìm vào ngón tay Thiên Ma tướng, tiêu tán không còn, trong nháy mắt, hai tay Thiên Ma tướng bỗng nhiên có thêm hai vật, một tay là lam sắc hỏa diễm, chậm rãi trôi nổi, một tay kia là một lũ vụ khí, bay lượn dọc theo bàn tay kết ấn như cá kiếm.

Đường Thiên sửng sốt, một lũ cảm ngộ khôn kể chảy xuôi trong tâm hắn. Lam diễm hóa ra là hai vật, khí tức của lam diễm đã bóc tách vụ khí khiến Đường Thiên nghĩ tới lam hải, chẳng lẽ là vật từ lam hải sinh ra? Mà lũ âm vụ linh động kia càng phức tạp, có thể mê hoặc tâm thần.

Thiên Ma tướng lại trở về trạng thái bình tĩnh, sừng sững bất động.

Từng chút từng chút phóng thích quang mang trên tay, Đường Thiên cẩn thận mà bảo trì Thiên Ma tướng, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm chính là lần này Thiên Ma tướng không bị vỡ nát. Lam diễm cộng thêm âm vụ, trong hoàn cảnh có Nguyên lực vậy mà lại có thể khiến Thiên Ma tướng vỡ nát, có thể thấy đẳng cấp của nó tuyệt đối không thấp.

Thiên Ma tướng là Đường Thiên lĩnh ngộ từ trong Thiên Ma trọng trảm, nếu như bảo 【 Thần quyền 】còn chưa hoàn thành là vũ kỹ đẳng cấp tối cao mà Đường Thiên lĩnh ngộ, vậy Thiên Ma tướng tuyệt đối xếp đệ nhị. Hơn nữa tiềm lực của nó rất lớn, Đường Thiên hoài nghi, nếu như sau khi lĩnh ngộ đầy đủ Thiên Ma tướng, e là uy lực của nó tuyệt đối không kém gì 【 Thần quyền 】.

Âm vụ lam diễm vậy mà lại có thể khiến Thiên Ma tướng không cách nào ngưng tụ, đẳng cấp của nó e là không thấp hơn Thiên Ma tướng bao nhiêu.

Cái vật này rất am hiểu mê hoặc tâm thần người ta, lấy thực lực của Tần Tử Chân, một khi dính lên một chút tuyệt đối sẽ mê thất ở trong âm vụ lam diễm.

Lẽ nào Tần Tử Chân có pháp môn đặc thù gì?

Đường Thiên lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa. Thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ, có pháp môn gì đó mình không biết thì cũng là điều quá bình thường.

Hắn đem tinh thần lần nữa đặt ở trên Thiên Ma tướng. Thiên Ma tướng một tay lam diễm, một tay âm vụ, bốn cánh tay kia chẳng cầm vật gì, nhìn qua có chút chướng mắt. Đường Thiên nghĩ thầm, chẳng lẽ bốn cánh tay này cũng có thể hấp thu pháp tắc gì đó cho mình dùng?

Đáng tiếc không biết nó có thể sử dụng cái gì, bằng không thế nào cũng nhét vào tay nó.

Sự chú ý của Đường Thiên rơi vào trên bàn tay Thiên Ma tướng, sáu bàn tay, phân biệt kết xuất thủ ấn khác nhau.

Đường Thiên cảm thấy những thủ ấn này hình như nhìn có chút quen mắt. Hắn cau mày đau khổ suy tư, đã thấy ở nơi nào?

Bỗng nhiên, hắn đột nhiên nhớ lại, người đá năm thức!

Lúc tại Phỉ Lâm tinh*, Đường Thiên gặp một tên người đá mắt đỏ, từ trong đó lĩnh ngộ năm cái thủ thức kỳ diệu, Niêm hoa thức, Khốc kiếm thức, Nộ quyền thức, Không linh thức và Uy nghiêm thức. Năm thủ thức của người đá và kết ấn trong tay Thiên Ma tướng trước mắt cực kỳ giống nhau.
(*Biên: Quay lại chương 153 - 155 để biết thêm chi tiết) 

Tâm thần Đường Thiên rung lên, lẽ nào người đá mắt đỏ và Thiên Ma tướng cũng có quan hệ sâu xa?

Hắn nhất nhất so ấn, quả nhiên phát hiện, năm thức thủ ấn và năm thức của người đá cực kỳ tương tự, chỉ có một ti tí lạ, chỉ hơi khoa tay múa chân, Đường Thiên liền sáng tỏ, năm thức người đá mười phần có tám chín chính là thoát thai từ Thiên Ma tướng. Rất có khả năng, ở trong quá trình truyền thừa có một thức đã lạc mất, mà năm thức khác tuy rằng được truyền thừa lại nhưng mà cũng phát sinh một vài sai lệch, không hoàn mỹ như Thiên Ma ấn chân chính.

Người đá năm thức, không, đúng ra hẳn nên gọi là Thiên Ma lục ấn.

Thiên Ma lục ấn, tự nhiên như vốn có, bác đại tinh thâm, ảo diệu vô cùng, tâm thần hắn hoàn toàn bị nó hấp dẫn, chìm đắm trong đó.

Tuy rằng linh năng lượng thể khiến hắn đối với pháp tắc dị thường hòa đồng, nhưng mà đối với lĩnh ngộ pháp tắc thực sự có chút làm khó hắn. Ngoại trừ không gian pháp tắc tuyến hắn có điểm lĩnh ngộ ra, pháp tắc diện hắn hoàn toàn không có đầu mối.

Địch nhân tiếp theo của hắn chỉ e càng ngày càng mạnh, ỷ vào pháp tắc tuyến để chiến đấu, chỉ có nhận được cười nhạo. Ngoại trừ Thần quyền ra, thủ đoạn Đường Thiên đáng để cầm ra công kích chỉ có Thiên Ma trọng trảm.

Thiên Ma lục ấn tuy rằng cùng Thiên Ma trọng trảm có cùng nguồn gốc, nhưng mà lại hoàn toàn khác biệt. Thiên Ma trọng trảm lực lượng cương mãnh vô song, nhưng biến hóa ngắn gọn, nặng nhất khí thế. Thiên Ma lục ấn biến ảo vô cùng, vừa đúng có thể bù đắp nhược điểm của Thiên ma trọng trảm.

Then chốt nhất chính là Thiên Ma lục ấn quả thực như là chế tạo cho người am hiểu cận chiến như Đường Thiên.

Nhiếp Thu ngẩng đầu, trong lòng khiếp sợ vạn phần.

Hắn đối với khí tức đặc biệt mẫn cảm, vừa rồi phòng huấn luyện của đại nhân tản ra khí tức kinh người, cùng lúc chiến đấu với Lô Thiên Vấn kia thì giống nhau như đúc. Hắn vốn cho là đại nhân đang luyện tập lại một quyền kia, không ngờ mấy chục hơi thở tiếp theo, khí tức trở nên mênh mông rồi đột nhiên phát sinh biến hóa, tựa như mây mù bốc lên, biến hóa khó lường.

Cái này là...

Đại nhân lại có lĩnh ngộ mới sao?

Nhiếp Thu buộc phải gượng cười. Trước đây khi còn ở chòm Sư Tử, một đám đồng liêu thích nhất là nghiên cứu đại thế của Thiên lộ, Đại Hùng tọa Đường Thiên tự nhiên không tránh được trở thành đối tượng mọi người nghiên cứu. Thần thiếu niên có thể nói là kỳ tích, như tiểu cường không thể chết vậy, mỗi lần gặp nguy hiểm, không những có thể biến nguy thành an mà còn thường thường có thể dựa thế tiến thêm một bước nữa.

Sau cùng mọi người cho ra hai kết luận, một là người này tâm cơ thâm trầm, am hiểu mượn lực đả lực, hai là Đường Thiên có được thiên phú rất xuất sắc .

Trong khoảng thời gian theo Đường Thiên, Nhiếp Thu chậm rãi có điều lý giải. Hắn liền biết rõ, điểm thứ nhất là sai lầm cực độ cỡ nào, dưới trướng Đường Thiên không thiếu gia hỏa trí lực siêu quần, nhưng mà đầu óc bản thân hắn tuyệt đối là kẻ kéo chân mọi người. Nhưng mà đối với kết luận điểm thứ hai, Nhiếp Thu lại cảm thấy bọn họ quá đánh giá thấp đại nhân, thiên phú xuất sắc ư? Thiếu niên như thần có được thiên phú như thần!

Bản thân Nhiếp Thu thiên phú cũng cực kỳ xuất sắc, tuy rằng bởi vì trời sinh mắt mù, nhưng mà hắn vẫn có thể từ trong đám dũng tướng như mây của chòm Sư Tử bộc lộ tài năng, thiên phú của hắn không thể nghi ngờ. Hắn từ nhỏ đã luôn luôn chen ở trong giới thiên tài, xung quanh đều là những thiên tài kinh tài tuyệt diễm kia, đôi khi thực sự là khiến cho người lòng sinh cảm giác thất bại.

Nhưng mà Nhiếp Thu cảm thấy bọn họ không ai có thể đánh đồng với Đường Thiên.

Cũng không phải là hắn bây giờ trở thành thuộc hạ của Đường Thiên, xem trọng thủ trưởng của mình. Nếu như theo bình thường mà xét, Đường Thiên quả thực nhìn không thấy nửa điểm lạ thường, phổ thông lắm lắm, không chút nào xuất chúng. Ngoại trừ chăm chỉ tới mức thỉnh thoảng khiến người ta tán thán, nhưng cũng chỉ giới hạn tại điểm này.

Nhưng một khi tiến nhập trạng thái chiến đấu, Đường Thiên giản dị tự nhiên, tựa như đổi thành một người khác, trực giác nhạy cảm vượt quá bình thường đối với chiến đấu, đối với thắng lợi truy cầu gần như cố chấp, ý chí kiên định vượt quá sắt thép, bất kể đối thủ cường đại như thế nào, hắn đều dũng cảm không sợ, không lùi bước. Lĩnh ngộ ở trong chiến đấu quả thực tựa như ăn cơm.

Chiến một trận, thực lực liền mạnh mẽ một phần.

Nhiếp Thu chậm rãi có chút minh bạch, trong chiến đấu luôn luôn tập trung toàn bộ tinh thần, hắn chưa bao giờ gặp ở người khác.

Tiềm lực của hắn tựa như vô cùng vô tận, càng nhiều nguy hiểm, kẻ địch càng mạnh, chỉ làm cho những tiềm lực chôn sâu ở trong cơ thể hắn bộc phát rực rỡ như ánh sáng mặt trời.

Theo thủ trưởng như vậy, cuộc sống cũng không dễ qua a.

Nhiếp Thu lại lần nữa gượng gạo cười, đi theo bên Đường Thiên, áp lực không chỗ nào không có. Đường Thiên chưa bao giờ thúc giục bất kỳ kẻ nào, nhưng không có ai nguyện ý nhìn thấy khoảng cách giữa mình cùng người khác càng lúc càng lớn hơn nhiều, dù cho người này là thượng cấp của mình.

Muốn đuổi theo bóng người kia, ngươi phải không ngừng mà nỗ lực, không ngừng mà nghiền ép mình. Hồi tưởng tới đoạn thời gian ở chòm Sư Tử kia, Nhiếp Thu mới phản ứng, đoạn thời gian kia mình lười biếng làm sao.

Trong lòng hắn cảm thấy tràn đầy may mắn, may mắn với lựa chọn này của mình.

Cuộc sống trước mắt dù cho nguy cơ bốn phía, dù cho lúc nào cũng có thể tử vong, nhưng khẩn trương mà phong phú. Hơn nữa Đường Thiên không bởi vì hắn xuất thân chòm Sư Tử mà có chút nghi kỵ, trái lại, dành cho hắn đủ tín nhiệm, một gã võ tướng khát vọng nhất là nhận được tôn trọng và tín nhiệm.

Điều này, đại khái chính là nguyên nhân khiến nhiều người xuất sắc như thế, cam tâm vì hắn dốc sức.

Trong lòng Nhiếp Thu tràn đầy cảm khái, chỉ có đi tới thật gần mới phát hiện Đường Thiên và ngoại giới đồn đại có khác biệt lớn thế nào. Mà chính là một con người mộc mạc như thế, lại có thể nhận được nhiều tin yêu đến vậy, càng thấy được vô cùng trân quý.

Bỗng nhiên, tâm hắn sinh cảm ứng, xoay mặt về phía nơi Hàn Băng Ngưng bế quan.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất