Chương 990: Chiến đấu
Lúc này luồng sức mạnh trên người Hán Vương cực kỳ đáng sợ, cả người đều toát ra sát khí cuồng bạo như một quả bom hạt nhân.
Cụ ta đứng tại đó cả người cuộn trào sát khí chấn động trời đất, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang xông đến cười nhạo nói: “Chậm! Quá chậm!”
Lúc nói thì cụ ta lao ra nhanh như chớp, sau đó bỗng đứng ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.
Khoảnh khắc đó, uy lực ngút trời toát ra từ người Hán Vương.
Cụ ta cứ thế đứng trước mặt Tiêu Chính Văn nhếch môi đánh một đòn vào người anh.
Đòn tấn công này nhanh như chớp.
Hơn nữa sức mạnh như đang bùng nổ.
Như một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ nổ tung tạo thành cột ánh sáng đáng sợ đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Thậm chí lúc này quanh người Hán Vương có một lớp khí dày đặc màu trắng nhạt.
Ầm!
Tiêu Chính Văn không cản được đòn tấn công này.
Vì tốc độ của Hán Vương quá nhanh.
Anh chỉ có thể bị động nhấc hai cánh tay lên đan chéo vào nhau chắn trước người.
Rầm!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn bị văng ra xa vài trăm mét, hai chân ma sát dưới đất kéo ra hai đường dài đáng sợ trên nền đất đầy máu.
Rầm!
Cả chiến trường đều lặng ngắt như tờ.
Lúc này năm mươi nghìn binh sĩ quân đoàn Đồ Long đồng loạt lùi đến một nơi cách đó khá xa.
Long Ngao và Long Hình cũng lập tức lao đến tấn công Hán Vương.
Nhưng.
Hai bậc cảnh giới chủ soái hoàn toàn không có chút uy hiếp nào với một Hán Vương đang ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.
Hừ!
Hán Vương lạnh lùng hừ một tiếng, một chân một tay đá văng Long Ngao và Long Hình ra xa vài trăm mét. Hai người rơi xuống đất, nảy người lên vài cái, mặt đất xuất hiện mấy cái hố sâu hình người sau đó ngã xuống đất, ôm ngực nôn ra máu.
Mạnh quá!
Sức mạnh khủng khiếp!
Đây chính là sức mạnh của Thiên Vương địa cấp ba sao ư?
Lúc này Hán Vương kiêu ngạo cười khẩy, đôi mắt bắn ra sát khí sắc lẹm nhìn mấy người Tiêu Chính Văn nói: “Tôi đã nói rồi, các cậu chẳng qua chỉ là đám tôm tép ở trước mặt tôi thôi. Thuận theo tôi thì sống, làm trái ý tôi thì chết. Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, vua Bắc Lương à, đáng tiếc cậu không biết trân trọng. Nếu đã vậy thì tôi phải giết cậu. Cả Bắc Lương này sẽ là nơi chôn vùi xác của cậu. Cậu yên tâm, đợi sau khi cậu chết, tôi sẽ làm lễ chôn các cậu, cũng sẽ đối xử tốt với người nhà cậu!”
Dứt lời, Hán Vương bước một bước ra, mặt đất dưới chân bị sóng khí màu trắng dày đặc đáng sợ quanh người cụ ta làm cho nứt toác.
Lúc này Tiêu Chính Văn lau khóe miệng, mắt lạnh như băng nhìn Hán Vương trước mặt cười nói: “Hừ! Chỉ sợ Bắc Lương sẽ là nơi chôn vùi ông thôi!”
Anh vừa dứt lời, Hán Vương đã chủ động lao đến.
Ngay lúc cụ ta lao đến, luồng sức mạnh Thiên Vương địa cấp ba sao đáng sợ đó dường như có thể hủy diệt cả trời đất, không thể nào ngăn chặn được nó.
Tiêu Chính Văn cau mày phóng ra luồng sức mạnh Thiên Vương huyền cấp hai sao, mạnh mẽ lao đến đối đầu với Hán Vương.
Giữa hai người bỗng bộc phát ra sức chiến đấu khủng khiếp.
Không thể nào hình dung bằng ngôn từ về cả trận chiến.
Quá khủng khiếp!
Cực kỳ chấn động!
Cả mười cây số của chiến trường đều là nơi hai người họ đánh nhau.
Mặt đất nứt toác, tan tành.
Đồi núi sụp đổ.
Tường thép cũng cong lại như sắp đổ.
Thậm chí tầng mây trên trời đã bị hai luồng luồng sức mạnh đáng sợ trên mặt đất đánh tan.
Ầm!
Hán Vương bỗng nhấc chân đá mạnh vào nắm đấm của Tiêu Chính Văn.
Sau đó Tiêu Chính Văn văng ra ngoài như một viên đạn pháo bay ngược, đập người làm vỡ bức tường thép, làm nổ mấy chiếc xe tăng, cuối cùng đập người vào một ngọn đồi.
Chỉ trong phút chốc, cả đồi núi đó phát ra tiếng ầm, khói bụi bay tứ tung nứt ra vài đường, đất đá vỡ nát bắt đầu sụp xuống.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hoàng.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào ngọn đồi đó.
Long Ngao và Long Hình thấy thế, dù bị thương nặng cũng cố sức đứng dậy, vội vàng lao đến chặn trước mặt Hán Vương.
Hán Vương cau mày, dừng bước nhìn hai người này nói: “Kẻ nào cản đường tôi đều phải chết. Các cậu không phải là đối thủ của tôi, không cần phải hy sinh vô nghĩa”.
Long Ngao lau máu nơi khóe miệng nói: “Chúng tôi chỉ chết vì Long Vương. Lão già hèn hạ Hán Vương ông muốn giết Long Vương thì phải bước qua xác bọn tôi trước đã!”
Anh ta vừa dứt lời.
Hán Vương nhướng mày, cơ thể nhanh như chớp lao đến, sau đó bóp chặt cổ anh ta trong ánh mắt hoảng hốt của Long Ngao rồi nhấc anh ta từ dưới đất lên.
Long Ngao cảm thấy chấn động.
Tốc độ khủng khiếp quá.
Mình là cảnh giới chủ soái năm sao thế mà không hề nhìn thấy được tốc độ của Hán Vương.
Lúc này Hán Vương túm chặt lấy cổ Long Ngao xách lên, tay dùng sức, lạnh lùng nói: “Tôi muốn giết cậu thì chỉ như giết một con kiến mà thôi!”
Lúc này mặt Long Ngao đỏ bừng, cố gắng giãy giụa nhưng hoàn toàn vô ích.
Uy lực Thiên Vương địa cấp ba sao của Hán Vương quá mạnh.
Sức mạnh này có thể đè ép tất cả những người dưới cảnh giới Thiên Vương.
Khiến họ không thể có bất kỳ ý thức phản kháng nào.
Lúc này Long Hình bỗng rút con dao găm bên thắt lưng đâm về phía Hán Vương.
Nhưng Hán Vương quay đầu lại, ánh mắt lóe lên sát khí ngút trời nhìn chằm chằm vào Long Hình.
Khoảnh khắc đó.
Dao găm trong tay Long Hình dừng lại cách Hán Vương nửa cánh tay.
Sau đó dù Long Hình có dùng sức thế nào cũng không thể khiến dao găm đâm về phía trước một centimet nào nữa.
Bởi vì uy lực Thiên Vương địa cấp ba sao trên người Hán Vương quá mạnh, nó đã có thể khống chế khả năng chiến đấu của tất cả cường giả ở cảnh giới dưới Thiên Vương.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến Long Hình không thể hoạt động, cả người như bị rơi vào hầm băng lạnh lẽo một nghìn năm.
Ngay sau đó Hán Vương nhấc chân lên đá vào Long Hình khiến anh ta văng ra ngoài.
Long Hình văng ngược lại như đạn pháo, đâm sầm vào trong đồi núi, không rõ sống chết.
Long Ngao trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị đá bay, còn Long Vương thì vẫn chưa biết sống chết thế nào. Anh ta vô cùng phẫn nộ nhưng lại không thể làm được gì.
Đây chính là sự khác biệt cảnh giới!
Là sự khác biệt giữa Thiên Vương và chủ soái!
“Giãy đi! Cố sức mà giãy! Tôi thích nhìn dáng vẻ bất lực, không thể nào vùng vẫy, giãy giụa của đám yếu ớt các cậu trước sức mạnh tuyệt đối”.
Hán Vương cười nhạo nói: “Thế giới này không bao giờ chứa chấp những kẻ yếu ớt. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại, mới có thể đặt ra quy tắc”.
Long Ngạo khổ sở vùng vẫy, mặt đỏ bừng thốt ra một câu: “Thế giới này… cái ác không bao giờ thắng chính nghĩa. Lão già hèn hạ Hán Vương, kẻ phản nước phản vua như ông là tội đồ của Hoa Quốc, người người khinh bỉ. Dù chúng tôi có chết thì sau này cũng có nhiều người đứng ra đánh bại ông!”
“Ha ha ha!”
Hán Vương bật cười nói: “Muốn đánh bại tôi à? Đúng là nực cười! Tôi sẽ tiễn cậu xuống địa ngục trước!”
Dứt lời, Hán Vương dùng sức vừa định bóp chết Long Ngao thì ngọn đồi phát ra tiếng nổ, một luồng ánh sáng màu vàng bắn ra.
Đòn đánh này của Tiêu Chính Văn còn mang theo cả sát khí như có thể làm long trời lở đất lao đến chỗ Hán Vương.
Hán Vương quay đầu lại cau mày nhìn Tiêu Chính Văn đang lao đến, cười nhạo nói: “Có đấu tranh cũng vô dụng, nếu cầu cứu thì tôi…”
Nhưng cụ ta còn chưa nói xong đã bị Tiêu Chính Văn đấm một cú vào mặt.
Rầm!
Hán Vương lộ ra vẻ kinh ngạc, cụ ta bị trúng một đòn bay lên không trung rồi văng ra xa vài trăm mét, sau đó đập mạnh người xuống đất, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hình người.
Mọi người đều kinh ngạc!
Thiên Vương huyền cấp hai sao dùng một đấm mà đánh bay Thiên Vương địa cấp ba sao!