Chiêu xà

Chương 24: Đi Âm Thuật

Chương 24: Đi Âm Thuật
"Vẫn cứ như vậy, không có việc gì sao?" Ta im lặng trừng Liễu Thương Long một cái.
Mẹ ta cầm phương thuốc vội vã rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn dò ta: "A Ly, con chiếu cố thật tốt nãi nãi, mẹ đi một lát sẽ trở lại."
Ta nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn mẹ ta rời đi.
Ta đi vào gian phòng, nãi nãi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt.
Ta ngồi ở bên giường, nắm lấy bàn tay khô gầy của nãi nãi, trong lòng một trận khổ sở.
"Nãi nãi..." Ta nhẹ giọng gọi, nước mắt không nhịn được đảo quanh trong hốc mắt.
"Đừng khóc, nãi nãi của ngươi không chết được đâu."
Lại là Liễu Thương Long!
Ta bỗng nhiên quay đầu, căm tức nhìn hắn: "Ngươi có thể im miệng được không! Ngươi đến cùng muốn làm gì hả?!"
Liễu Thương Long lại không trả lời ta, chỉ là ý vị thâm trường liếc nhìn ta một cái, rồi quay người đi tới bên giường nãi nãi.
Hắn vươn tay, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi của nãi nãi.
"Nàng đã dùng đi âm thuật, xuống dưới đó rồi, xem ra nãi nãi của ngươi còn có dính líu quan hệ với người âm phủ."
Đi âm thuật?
Trong lòng ta cả kinh, chẳng lẽ nãi nãi là linh hồn xuất khiếu đi âm phủ?
Liễu Thương Long đi đến bên cạnh ta, cúi đầu nhìn ta, giọng điệu mang theo vài phần mê hoặc: "Chuyện nhà các ngươi, ta đã đại khái biết chuyện gì xảy ra rồi."
"Chuyện gì xảy ra?" Ta hỏi.
Liễu Thương Long nói: "Nếu như, đệ đệ ngươi chết, cậu cả ngươi trúng tà, mợ ngươi chết, đều là người trong nhà ngươi làm, ngươi sẽ làm sao?"
Ta khó có thể tin lắc đầu: "Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào..."
Liễu Thương Long khinh miệt liếc nhìn ta, giọng điệu lạnh lẽo: "Sao lại không thể? Nếu nãi nãi ngươi giúp đỡ người âm phủ làm việc thì sao?"
Ta không thể tìm được lời phản bác.
Chủ yếu là, trong lòng ta cũng rõ ràng, nãi nãi có vấn đề.
"Ta còn thắc mắc, sao lại đeo lên cho ta cái vòng tay chết tiệt này, hóa ra đều là nãi nãi ngươi đã lên kế hoạch tốt." Liễu Thương Long xem thường cười cười.
"Chẳng phải là bởi vì ngươi muốn giết ta sao!" Ta im lặng nhìn về phía hắn.
Liễu Thương Long lạnh lùng nhìn ta: "Ta không biết nãi nãi ngươi đã nói gì với ngươi, nhưng ân oán giữa ngươi và ta, đời này ngươi còn chưa rõ ràng đâu."
Nói xong lời này, Liễu Thương Long liền quay người rời đi.
Một mình ta yên lặng bảo vệ nãi nãi.
Mẹ ta ở chỗ bác sĩ lấy thuốc, trước tiên liền vào nhà bếp sắc thuốc.
Chạng vạng tối, gia gia từ bên ngoài đi vào.
"A Ly, bệnh tình của nãi nãi con lần này, không biết đến bao giờ mới tỉnh lại, những bản sự mà nãi nãi dạy con, con học được đến đâu rồi?"
Gia gia nói lời thấm thía nhìn ta.
"Những thuật cơ sở phong thủy, con đều nắm vững được tương đối rồi ạ." Ta trả lời.
"Vừa rồi Vương thẩm đến nhà tìm nãi nãi con xin giúp đỡ, con gái của họ hình như bị mấy thứ bẩn thỉu quấn thân, nhưng nãi nãi con không biết đến khi nào mới tỉnh, chuyện này con đi xử lý đi." Gia gia nhìn ta nói.
"Con gái của trưởng thôn ạ?"
"Đúng, hai đứa khi còn bé đã chơi với nhau rồi, năm nay nó được nghỉ hè nên về thăm nhà, trưởng thôn đưa cho chúng ta ba ngàn đồng, hy vọng có thể xử lý tốt chuyện này, khi con đi nhớ bảo họ đốt ba nén hương."
"Ba nén hương ạ?"
"Khi dâng lễ, viết tên Liễu Thương Long xuống, như vậy tính là cho hắn kết phúc báo, giúp hắn tu hành." Gia gia trả lời.
Ta ẩn ẩn có chút cảm thấy kỳ quái.
Cảm giác mỗi một bước, đều giống như đã được an bài tốt.
Nãi nãi bệnh, chuyện 'Nghi nan tạp chứng' này, liền rơi vào trên đầu ta, biến tướng cho Liễu Thương Long tu hành.
Gia gia tiếp tục nói: "Con gái của ông ấy tên là Hồ Văn Huyên, đang học đại học trong thành phố, con còn nhớ rõ nó trông như thế nào không?"
"Con nhớ, rất béo ạ." Ta gật gật đầu.
Trong ấn tượng của ta, cô ấy từ nhỏ đã béo.
Nhà trưởng thôn từ trước đến nay giàu có, ngày lễ tết cả thôn đều ngửi thấy mùi thịt từ nhà họ.
Họ yêu thương cô con gái bảo bối này, sợ con bị đói, nên tám tuổi cô ấy đã béo hơn những đứa trẻ cùng lứa.
Sau đó thì vẫn không giảm cân được, càng ngày càng béo.
Nhưng cũng may, thành tích học tập của cô ấy không hề thua kém, thi đỗ đại học trong thành phố.
"Bây giờ gầy trơ cả xương ra rồi!" Gia gia cười lạnh một tiếng.
"Con nhớ là tháng trước cô ấy có về thăm thôn mấy ngày, trông vẫn khoảng tám chín chục cân, một tháng mà gầy trơ xương, chuyện này có thể xảy ra sao ạ?" Ta không khỏi có chút hoài nghi tính xác thực trong lời nói của gia gia.
Một tháng thời gian, cho dù không ăn cơm hàng ngày, cũng không thể gầy đến mức trơ xương được chứ?
Gia gia thở dài, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia tinh quang: "A Ly à, chuyện này con có thể để ý một chút, trưởng thôn nói rồi, sau khi chuyện thành công còn có trọng tạ."
Lúc chạng vạng tối, ta mang theo đồ nghề đến nhà trưởng thôn.
Vừa bước vào sân nhỏ, ta đã nghe thấy từng đợt tiếng ồn ào.
Liền thấy một người phụ nữ gầy như que củi đứng ở cửa, mặc một bộ váy ngủ rộng thùng thình, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, hốc mắt sâu hoắm, giống như là người bệnh lâu năm.
Ước chừng chỉ còn bảy tám chục cân.
Nhưng cô ấy lại cao đến 1m65.
Rõ ràng là gầy quá mức.
Trước đó ta còn cảm thấy gia gia nói gầy trơ xương là quá khoa trương.
Bây giờ nhìn lại, một chút cũng không khoa trương.
Giống như một bộ xương khô biết đi lại.
"Trời ơi, cậu làm sao thế này?" Ta kinh ngạc kêu lên.
Hồ Văn Huyên miễn cưỡng cười, ánh mắt hơi né tránh: "Tiểu Ly tỷ, lâu rồi không gặp. Cậu đừng nghe cha mẹ tớ nói mò, tớ khỏe lắm, không cần chữa trị gì đâu."
Cô ấy càng nói như vậy, trong lòng ta càng thêm nghi ngờ.
Có thể khiến cho một người luôn keo kiệt như trưởng thôn, bỏ ra ba ngàn đồng mời nãi nãi ta ra tay, chắc chắn sự tình không hề đơn giản.
Sắc mặt của Hồ Văn Huyên trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cô ấy cắn môi.
"Tớ chỉ là giảm béo, giảm hơi quá tay thôi mà… dù sao thì cũng tốt hơn là béo như trước kia chứ!"
Cô ta coi ta là đồ ngốc à? Một tháng mà gầy đến mức này, là muốn hù chết ai chứ!
Cô nàng này rõ ràng có chuyện giấu ta, nhưng cô ấy không nói, ta cũng không có cách nào.
Vương thẩm từ một bên đi tới, ánh mắt và vẻ mặt lộ rõ vẻ xấu hổ khi nhìn ta.
Trước đó bà ấy mới đến nhà ta làm ầm ĩ một trận, nói ta là sao tai họa.
Lần này mời nãi nãi ta đến, lại không ngờ người đến lại là ta.
Bà ấy nhìn tôi, trông tự nhiên rất xấu hổ.
Trưởng thôn lập tức tiến về phía ta, hạ giọng, thần bí hề hề nói: "A Ly à, thật ra là chuyện này có chút tà dị, cháu đi theo bác."
Ta càng tò mò hơn: "Đến cùng là chuyện gì vậy ạ?"
"Ôi..." Trưởng thôn thở dài một tiếng: "Con bé Văn Huyên nhà bác, đoán chừng là bị thứ gì không sạch sẽ nó quấy phá! Tháng trước nó về thăm thôn, nói là muốn đến miếu Hồ Tiên bái bái, sau khi trở về liền trở nên thần thần thao thao. Đột nhiên nó ăn rất nhiều, một tháng ăn hết hai ngàn đồng tiền ăn."
"Giáo viên ở trường thấy nó không ổn, còn gọi điện cho bác."
"Lần này nó về, cả ngày chỉ tự nhốt mình trong phòng, không cho ai vào, chúng ta lo nó xảy ra chuyện, nên lén lút mở cửa phòng ra, cháu đoán xem nó đang làm gì?"
"Làm gì ạ?" Ta bị ông ta làm cho tò mò.
"Nó… nó ở trong phòng, tự nói chuyện một mình! Thỉnh thoảng, nó còn hướng về một vật gì đó mà bái lạy, bác muốn xem đó là vật gì, nó liền khóa trái cửa lại, nhất quyết không cho bác vào!" Giọng của trưởng thôn run rẩy, rõ ràng là bị dọa sợ.
Trong lòng ta giật thót, nghe đúng là chuyện mời tà ma về nhà.
Miếu Hồ Tiên, đó chẳng phải là nơi cung phụng Hồ Tiên sao?
Ta không khỏi liên tưởng đến chuyện mợ ta cầu tự.
Chẳng lẽ, là con Hồ Tiên trong thôn chúng ta đang giở trò?
"Miếu Hồ Tiên… Nó đến đó bái vị Hồ Tiên nào vậy ạ?" Ta cố gắng duy trì trấn định, truy vấn.
Trưởng thôn nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: "Còn có thể bái gì nữa, cầu duyên chứ! Cháu không biết đó thôi, con bé Văn Huyên này, lên đại học chắc là thích anh chàng nào đó rồi."
"Trong thôn chúng ta, có phải chỉ có một miếu Hồ Tiên thôi không ạ?" Ta hỏi.
"Chỉ có một miếu Hồ Tiên thôi, trong đó cung phụng mấy vị Bồ Tát, có người ban con, có người se duyên, có người giúp tài lộc, có người cầu khỏe mạnh." Trưởng thôn trả lời.
Một núi không thể có hai hổ, vậy mà cái miếu Hồ Tiên này lại cho phép đến tận bốn "hồ" sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất