Chương 8: Long văn vòng tay
"Âm cốt?"
Ta không hiểu nhìn về phía nãi nãi.
"Xương mu phụ cận, so với người khác nhiều hơn một cục xương. Tương truyền người đời trước tu luyện mới có thể mang theo khối âm cốt này chuyển thế, mà âm cốt này có thể tăng cao tu vi, đối với Yêu Tiên mà nói, đây chính là bảo vật vô giá."
Lời nãi nãi khiến ta rùng mình, trên người ta lại có loại vật này sao?
Vậy chẳng phải ta thành thịt Đường Tăng, ai cũng muốn cắn một miếng?
Thảo nào... Thảo nào đầu Bạch Xà kia cứ muốn quấn lấy ta không tha.
Thì ra là thèm khát âm cốt trên người ta!
Ta cúi đầu nhìn vị trí xương mu, nơi đó quả thực có thêm một cục xương, thô ráp. Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn cho rằng đó là trời sinh.
Chỉ là không rõ ràng, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của ta.
Nãi nãi thở dài: "Âm cốt này vừa là phúc, vừa là họa. Tuyệt đối không thể để xà yêu kia đoạt đi, nếu không, ngươi khó giữ được tính mạng."
Ta từ bé thể nhược, nhiều bệnh. Thầy bói nói ta là thiên sinh 'dâm xương', dễ trêu chọc tà ma. Xem ra người trong thôn đã hiểu lầm, không phải 'dâm xương' mà là 'âm cốt'.
"Nãi nãi, vậy cái âm cốt này nên xử lý như thế nào?" Ta thấp thỏm hỏi.
Nãi nãi thở dài: "Âm cốt này mọc trên thân thể ngươi, trừ khi ngươi chết, nếu không ai cũng không lấy đi được. Nhưng khi còn sống, xương cốt này lại là mầm họa, sẽ đưa tới vô số yêu ma quỷ quái."
Ta hít sâu một hơi, chẳng lẽ đời này ta phải bị những thứ này quấn lấy sao?
"Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không thể cứ mãi trốn tránh chứ?" Ta hơi tuyệt vọng.
"Trốn? Ngươi trốn đi đâu?" Gia gia trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt hận không thành sắt: "Ngươi cho rằng xà yêu kia là ăn chay? Hắn đã để mắt tới ngươi, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"
Ta sợ đến chân tay bủn rủn, tê liệt ngồi xuống ghế.
Gia gia dù dữ dằn, nhưng vẫn lấy ra một chiếc vòng tay màu vàng kim đưa cho ta.
Ông chậm rãi nói: "Đây là long văn vòng tay tổ tiên để lại, có thể khắc chế những kẻ chưa thành Long giao. Ngươi tìm cách tiếp cận con rắn tà kia, đeo nó vào cho hắn. Như vậy hắn sẽ nghe lệnh, không thể làm hại ngươi, bằng không hắn sẽ mất hết tu vi."
Ta đón lấy chiếc vòng long văn nặng trĩu, xúc cảm lạnh buốt, rất giống vảy của Liễu Thương Long.
"Cái vòng tay này thật sự có thể khắc chế con... xà yêu kia?"
"Đương nhiên, đây chính là bảo bối tổ truyền của lão Tô gia chúng ta!" Gia gia đắc ý nhìn ta: "Nghe nói, đây là do Đạo pháp cao nhân luyện hóa suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, lợi hại lắm đó!"
"A Ly à,"
Nãi nãi đột nhiên giữ chặt tay ta, giọng điệu hòa hoãn hơn mấy phần:
"Con rắn này oán khí không thể hóa long, đợi hắn bị vòng tay khống chế rồi, ngươi phải giúp hắn tu hành, giúp hắn hóa long, như vậy ân oán đời đời kiếp kiếp mới có thể hóa giải."
"Nãi nãi, cái vòng tay này thật sự có thể khắc chế hắn sao? Lỡ hắn không chịu đeo thì sao?" Ta truy vấn.
"Đứa nhỏ ngốc, con phải nghĩ cách để hắn cam tâm tình nguyện đeo vào." Nãi nãi cười đầy ẩn ý: "Đàn ông mà, cũng không chịu nổi cám dỗ đâu."
"Khụ khụ——!"
Gia gia bên cạnh lúng túng ho khan hai tiếng, mặt mũi đầy vẻ không tự nhiên: "Rắn tính vốn dâm, chẳng phải vì thế mà mấy gã đàn ông thích uống rượu ngâm rắn?"
"Ôi dào, dù sao con cứ nhớ kỹ, phải khiến hắn cam tâm tình nguyện đeo chiếc vòng tay này!" Nãi nãi nói xong, kéo gia gia ra cửa.
Trong lòng ta thấp thỏm bất an, nhưng vì mạng sống, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
Tên kia dù sao cũng là một con giao sống mấy trăm năm, có dễ dàng bị ta lừa gạt vậy không?
Về đến phòng nghỉ ngơi.
Trong đầu ta dấy lên một nghi ngờ.
Con cự mãng trắng gặp ở sơn động hôm nay, có thật là Liễu Thương Long không?
Trong ấn tượng của ta, Liễu Thương Long hình như là một con cự xà màu đen.
Nhưng kẻ tập kích ta hôm nay, lại còn trộm xác đệ đệ ta, lại có màu trắng.
Ta hít sâu một hơi, quyết định đánh cược một lần.
Ngày hôm sau.
Ta cố ý lục lọi trong tủ, tìm ra một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh.
Cổ áo hơi rộng, có thể lờ mờ nhìn thấy làn da trắng nõn và xương quai xanh của ta.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau cửa truyền đến.
Lòng ta thắt lại, nắm chặt chiếc vòng long văn trong tay.
Chẳng lẽ là... hắn đến rồi?
"Tô Ly, lâu rồi không gặp." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ta ngẩng phắt đầu, thấy Liễu Thương Long không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt ta.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhếch mép cười gian tà.
"Sao, không nhận ra ta?" Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, giọng điệu hiền hòa, nhưng khiến ta rùng mình.
Ta ngẩng đầu, chạm phải đôi đồng tử màu vàng kim băng lãnh.
"Ta... Ta..." Ta căng thẳng đến nói năng lộn xộn.
Tim ta đập nhanh hơn, nãi nãi nói, rắn cũng là loài dùng đuôi...
Hắn đột nhiên đưa tay, kéo ta vào lòng, khiến ta không thể động đậy.
Ta sợ đến toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt nóng rực, dường như đã phát hiện ra bộ đồ ta đang mặc.
Nghĩ đến nhiệm vụ nãi nãi giao phó, ta chỉ có thể tiếp tục.
Phải thả lỏng.
Ta tự nhủ.
Nhưng đừng diễn quá lộ liễu.
"Ngươi... Ngươi thả ta ra..." Ta cố đẩy hắn ra, vừa từ chối, vừa như mời gọi hắn.
"Thả ra ngươi? Tô Ly, ngươi đang chơi trò dục cầm cố túng sao?" Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai, mang theo một chút trào phúng: "Mặc như thế này, còn nói không cố ý dụ dỗ ta?"
Ta cảm giác có hơi thở nóng hổi phả vào cổ.
Trong đầu ta xuất hiện một ảo giác, như có chiếc lưỡi rắn lạnh lẽo lướt qua tai.
Tim ta đập loạn như trống dồn, ra sức giãy giụa, nhưng hắn càng ghì chặt hơn.
Tiếng cười trầm thấp của hắn vang vọng bên tai ta: "Tô Ly, ngươi thật là không chịu nổi trêu chọc mà..."
Ta giả vờ thuận theo, yếu ớt tựa vào ngực hắn, đưa tay vòng qua cổ hắn, khẽ nói: "Nhớ ngươi."
Hắn khựng lại.
Dường như sững sờ.
Trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối.
"Tô Ly, ngươi đang đùa với lửa." Đôi đồng tử màu vàng kim của Liễu Thương Long loé lên.
Ta cố gắng trấn định, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực hắn: "Chẳng phải chưa từng chơi sao..."
Nãi nãi nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần dùng chút mỹ nhân kế, đảm bảo hắn ngoan ngoãn vào tròng.
Không biết có phải do trời nóng không, ta cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, nóng như một con Hỏa Long, dường như muốn thiêu đốt nơi này.
"Là ngươi trêu chọc ta trước." Giọng hắn trầm khàn.
Hắn đột ngột cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại, ghé sát mặt ta.
Ngay lúc ta sắp nghẹt thở, hắn mới buông ta ra.
Ta hít lấy hít để không khí trong lành, mặt đỏ bừng, mắt mơ màng.
Hắn nhìn ta, nhếch mép cười gian tà: "Tô Ly, ngươi đúng là một con yêu tinh thích làm mệt người."
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tiến đến lần nữa.
Lần này, hắn càng nhiệt tình, càng càn rỡ hơn.
Bàn tay hắn bắt đầu du tẩu không quy củ.
Trong lòng ta bắt đầu sợ hãi, máu huyết dồn hết lên não.
Lỡ tên này thực sự muốn giết ta, ta chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Ta cảm thấy có vật gì đó, như một con rắn, bắt đầu quấn quanh chân ta, vảy lạnh lẽo dán sát da thịt.
Ta không dám để hắn phát hiện ra sự sợ hãi của mình, đành phải vờ như bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Thực chất, tay ta từng chút một di chuyển chiếc vòng long văn đến vị trí thích hợp.
Cùng lúc đó.
Liễu Thương Long phát ra một tiếng gào thét đau đớn.
Đuôi rắn đột ngột quật xuống sàn nhà, hất ta ngã xuống đất.
"Ngươi... Ngươi đã làm gì ta?!" Đồng tử hắn vằn lên những tia máu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.