Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 483: Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi?

Sau khi đi ra khỏi History, Ninh Tịch đi dạo một vòng dọc theo con phố, định mua chút quà mang về.

Đi được một lúc thấy mệt, cô mua chút đồ ăn đồ uống rồi tìm cái ghế dài ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.

Đang ăn thì đột nhiên Ninh Tịch cảm thấy nhìn như có ai đó đang nhìn mình.

Ninh Tịch ngẩng đầu lên thì bắt gặp một người ăn xin đầu óc rồi bù đang nhìn mình chằm chằm…

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lúc đang ăn thật sự chẳng thoải mái chút nào, Ninh Tịch lấy một cái sandwich trong túi ra, bước tới đưa cho người ăn mày trước mặt.

Người ăn xin đó nhìn cô một cái, nhận lấy cái bánh, ăn ngấu nghiến.

Một lúc sau, Ninh Tịch lại có cảm giác mình bị nhìn chằm chằm, ngẩng đầu lên, quả nhiên vẫn là người ăn xin đó…

Hơn nữa, lần này Ninh Tịch phát hiện ra rằng, tuy anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình nhưng ánh mắt của anh ta không hướng về phía thức ăn trong tay cô mà ánh mắt đó giống như đang soi mói cùng không vui, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Ninh Tịch cảm thấy rất quái lạ, mình có động chạm gì đến anh ta đâu? Vừa nãy còn cho anh ta đồ ăn cơ mà, anh ta nhìn cô với cái ánh mắt này là có ý gì đây?

Ninh Tịch cũng không ăn nữa đứng dậy bước thẳng đến chỗ anh ta: "Này, tại sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế?"

"Tôi có nhìn cô đâu." Điều khiến Ninh Tịch ngạc nhiên là, đối phương lại trả lời cô bằng tiếng Trung. Không ngờ anh chàng ăn xin này hóa ra lại là người Trung...

Thế cho nên Ninh Tịch cũng chuyển sang nói tiếng Trung: "Còn bảo là không phải, anh nhìn chằm chằm tôi nửa ngày rồi! Bây giờ vẫn đang nhìn đây này!"

Tên ăn mày đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt, đáp lại một câu: "Cái tôi nhìn là quần áo trên người cô."

Ninh Tịch nghe thế nhướng mày, cúi xuống nhìn cái váy mình đang mặc: "Quần áo của tôi thì làm sao?"

Tên ăn xin đó nghĩ cũng chẳng cần, đáp ngay: "Xấu vl!"

Ninh Tịch cạn cmn lời, kể cả có là một đứa hoàn toàn không có tí thẩm mỹ thời thượng nào cũng không thể cảm thấy cái váy này xấu được.

"Vậy thì anh thử nói tôi nghe xem, bộ váy này xấu ở chỗ nào?"

Ninh Tịch vốn chỉ tiện miệng hỏi một câu, trong bụng nghĩ cái tên này chắc lại ăn nói khoác lác cho mà xem, không ngờ được tên ăn mày đó lại nói: "Bức tranh thêu trên áo cô xuất phát từ bức tranh Khế Tức của Lâm Phong Miên, thêu thì đẹp đấy nhưng không nên dùng màu sắc tối như thế này, màu thích hợp nhất phải là màu xanh da trời, vải để may cũng không nên dùng tơ lụa, mà lên dùng chất vải mềm mại nhẹ nhàng, thiết kế của phần eo chính là thất bại lớn nhất của cả tác phẩm, không phải cứ bó sát eo thì lại càng làm nổi bật dáng người đâu, nếu như chỗ này có thể rộng ra khoảng 2cm, hiệu quả cô nhìn thấy sẽ khác một trời một vực."

Ninh Tịch nghe vậy liền ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào tên ăn mày đang thao thao bất tuyệt phê bình cái váy, trong mắt cô hiện lên sự hứng thú.

Đúng thế thật càng ngắm kỹ lại cái váy theo như những gì gã ăn mày nói, càng cảm thấy anh ta nói rất đúng.

"Nói tiếp đi!"

Gã ăn mày đó hừ lạnh một cái: "Còn một điều quan trọng nữa là, bộ váy mà cô đang mặc căn bản là một tác phẩm đang thiết kế dở, bọn họ thế mà cũng dám bán cái thứ hàng tàn tệ này cho khách, đúng là đang lừa gạt khách hàng mà!"

Tròng mắt của Ninh Tịch xoay tròn, đánh giá tên ăn mày trước mặt: "Tại sao cậu lại biết rõ thế?"

Tên ăn mày này đầu tóc không chỉ bù xù mà lại còn dài thườn thượt, hầu như nhìn không rõ mặt mũi như thế nào, nhưng từ giọng nói có thể đoán ra được, đây là một người đàn ông trẻ tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như thế, trông cũng chẳng có bệnh tật gì, tại sao lại chạy ra tận nước ngoài làm ăn xin thế này? Ninh Tịch lấy làm khó hiểu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất