Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 948: Thua trong tay con de

Tịch của mấy người đã không

phải là người phàm rồi! Tôi cũng chỉ thêu hoa trên gấm thôi!" Diệp Thu nhìn cô gái trước mắt thì trong lòng tràn đầy xúc động, sự biến hóa của cô gái này thật quá mạnh mẽ.

f T uyệt kĩ cái gì hả, là do anh

"Tiền bối... thật là đẹp..." Kỷ Ngữ Manh nhìn đến ngây dại.

Thậm chí cả một cô gái như cô mà cũng sắp động lòng rồi đây!

"Woa, không hổ là tiền bối! Bất kể là nam hay nữ đều mê người như vậy! Toi đời toi đời... cứ thế này chắc em cũng cong mất thôi."

Người bình tĩnh duy nhất ở đây chỉ có Tiểu Đào - người đã theo Ninh Tịch khá lâu, hừ hừ, bây giờ mới biết à! Anh Tịch nhà tôi đây mà mặc đồ nữ chỉ có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung thôi đó! Thậm chí vấn đề khiến chị Chi Chi đau đầu nhất chính là anh Tịch quá đẹp!

"ực." Trong tiếng ầm ĩ ồn ào của đám người, chợt vang lên tiếng nuốt nước bọt của Kỳ Phóng.

"Ninh. Ninh Tịch?" Quyển kịch bản trong tay. Thâm Hãn Thân cũng không biết rơi Xuông đất từ lúc nào.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Ninh Tịch mỉm cười quay đầu lại: "Ủ?"

Nhìn nụ cười rực rỡ của cô, Thẩm Hãn Thần nhất thời có cảm giác máu trong người mình chảy ngược, tựa như mất đi tất cả các giác quan, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh một cách không bình thường, trong đầu chợt thoáng qua một câu thơ: Hồi mâu nhất tiểu... bách mị sinh...”

* Câu thơ thứ 7 trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị - "Măt cười vừa liếc, trăm hoa đua mở".

"Không... không có gì!" 

Cậu ta vốn cho rằng cô gái này cũng chẳng khác gì những nữ minh tinh mà mình gặp trước đây. Trong tivi với ảnh đều thêm cả một đống chỉnh sửa nào là cà da chỉnh màu, ở bên ngoài không biết xấu đến nhường nào, thậm chí có người nhan sắc bình thường đến độ ra đường cũng có thểvơ được cả nắm.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp được một người mà hình ảnh thật có thể giết chết mấy tấm hình trên mạng với hình ảnh trong phim.

Những hình ảnh qua chỉnh sửa không những chăng làm cô đẹp lên mà còn làm cô trông kém xinh đi vài phần.

"Pặc" một tiếng, Kỳ Phóng như mũi tên rời cung lập tức vồ lấy áo khoác rồi cướp đường chạy tới, ánh mắt cậu ta sáng rực, gân cổ gào to: "Tiền bối! Trời lạnh lắm! Còn chưa quay đâu, tiền bối khoác cái áo này trước đã!"

"Mịa! Kỳ Phóng cậu đừng có trở mặt nhanh như thê chứ!"

"Đúng đó! Tốc độ lật cũng nhanh quá rồi ha!"

"Hahahaha, tên này đúng là..."

Trong lúc tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Ninh Tịch, trong một cái góc vắng lặng, Kha Minh Vũ mặt không biến sắc nhét một cái chăn vào lòng bánh bao nhỏ: "Con biết mình nên làm cái gì!"

Lần này là dùng giọng thực để nói.

Vốn đau lòng vợ nên mới cho con trai tới để cô vui vẻ, nhưng ai mà ngờ được khó khăn lắm mới sống sót qua cửa ải của vợ thì lại thua trong tay cậu con trai quý tử.

Thế nên thay vì để Tiểu Bảo cứ lòng vòng quanh mình khiến Ninh Tịch hoài nghi, thì thà rằng tranh thủ sự đồng tình của đồng minh còn hơn.

Bánh bao nhỏ nhìn nhìn đám người vây quanh mẹ Tiểu Tịch, cái đầu nhỏ như nghĩ tới cái gì lập tức thẳng tay quẳng cha ruột ra Sau đầu, quả quyết cầm cái chăn chạy tới.

Ninh Tịch còn chưa kịp nói gì Với Kỳ Phóng thì đã thấy bánh bao nhỏ ôm cái chăn chạy tới bên chân mình, nhóc con ngước đầu lên giương đôi mắt mong đợi nhìn cô.

Ninh Tịch lập tức quay sang bánh bao nhỏ, cảm động dâng lên như nước lũ tràn bờ đê: "Ôi... con đem cho mẹ sao? Cám ơn con nuôi bảo bối của mẹ!

Kỳ Phóng bị quẳng một bên cứ như con chó nhỏ không lấy được lòng chủ nhân, ủ rũ thất Vọng đứng đó.

Ninh Tịch khoác chăn mà Tiểu Bảo đem tới rồi nói với Kỳ Phóng: "Cám ơn nhé, tôi có chăn rồi, cậu cứ mặc đi đừng đểbị lạnh." Kỳ Phóng tức thời cảm thấy mùa xuân đến trăm hoa nở toe toét: "Cám ơn tiền bổi đã quan tâm!!!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất