Quãng thời gian đại học của họ dần trôi qua, Hình Võ và Tình Dã đều rất bận rộn, trong tuần chỉ gặp nhau được vài lần. Nhưng bọn họ có thể cùng nhau ở một nơi, trái tim như liền kề, dù rằng ai cũng bận rộn, ai cũng có việc riêng nhưng trong lòng lại cảm thấy rất bình yên.
Khi Hình Võ còn là sinh viên năm nhất, Tình Dã luôn cố gắng dành ra hai buổi tối trong tuần để giúp anh cải thiện kỹ năng nghe và phát âm. Vì thế những buổi hẹn hò hàng tuần của họ hầu như là ở thư viện trường, căn tin, phòng học hoặc bất kỳ nơi nào có chỗ ngồi.
Sau này, để rèn luyện kỹ năng phát âm cho Hình Võ, khi gặp nhau cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, khi nói chuyện điện thoại, thậm chí khi đùa giỡn và cãi vã cũng thế. Tình yêu giữa những học bá luôn mang một ý nghĩa nào đó mà người bình thường không thể nào hiểu được. Tùy là vậy nhưng hai người họ đều rất thích nó.
Khi còn là sinh viên năm nhất, Hình Võ đã có thể nghe hiểu được bất kỳ khóa học nào dạy bằng tiếng Anh mà không gặp trở ngại nào, không hổ danh sinh viên được hoa khôi của Khoa Ngoại ngữ kèm cặp. Đến năm thứ hai, kỹ năng nói tiếng Anh của anh đã rất tự nhiên và thuần thục. Không còn nghe ra ngữ điệu của người Trung Quốc và cũng không còn ngập ngừng nữa.
Có lần anh thuyết trình bằng tiếng Anh, Tình Dã còn lẻn vào lớp anh nghe. Hôm đó, anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen, dáng người đẹp trai, sáng sủa, giọng nói trầm ấm và tiếng Anh lưu loát. Khi đứng trên sân khấu, anh tỏa ra một loại khí chất quyến rũ khó tả được. Tình Dã chưa bao giờ thấy anh chói mắt như vậy, bất cứ nơi nào cô nhìn thấy anh đều như sáng rực lên.
Cô ngồi ở trong góc hàng cuối cùng, mỉm cười lắng nghe toàn bộ quá trình. Khi tiếng vỗ tay vang lên như sấm, anh nhìn thấy cô, cô đưa ngón cái lên với anh, anh liền nở một nụ cười dịu dàng.
Sinh nhật lần thứ hai mươi của họ được tổ chức ở bãi biển, đúng như họ đã thỏa thuận năm đó. Trời xanh mây trắng, ca nô lên xuống theo ngọn sóng. Hình Võ rất điên cuồng, lần đầu cưỡi ca nô mà dám mang Tình Dã lao thẳng ra giữa biển, ngoằn ngoèo đủ kiểu khiến Tình Dã sợ hãi hét toáng lên.
Khi chiếc tàu lượn bay lên không trung, biển xanh và bầu trời trong xanh như hòa làm một. Một mảng màu xanh rộng lớn lọt vào tầm mắt Tình Dã, lúc đó cô cảm thấy mình đang được bay lên như một chú chim nhỏ.
Mới cách đây chưa bao lâu, thời điểm cô bị rơi vực sâu thăm thẳm, cả người mang đầy thương tích, cánh gãy sa xuống đình Trát Trát. Chính chàng trai bên cạnh này đã cẩn thận từng li từng tí che chắn chăm sóc cho cô, vì cô chống lên một mảnh trời xanh biếc, tự tay đưa cô trở về với bầu trời cao. Mà bây giờ anh đang bên cô, cùng cô vượt qua mọi gian nan khó khăn để cùng cô sải cánh trên bầu trời rộng lớn này.
Cô cảm nhận được hơi thở của anh, nhịp tim của anh, ánh mắt của anh. Bên môi cô nở rộ nụ cười, hét to vào không trung: “Này! Em đã tròn hai mươi tuổi.”
“Lúc nào thì gả cho anh?”
“Khi đất nước cho phép.”
Âm thanh của bọn họ quanh quẩn trong trời đất, triền miên dài lâu.
——
Từ sau khi đến Bắc Kinh, Hình Võ từ một nơi tối tăm, nghèo nàn không có chút ánh sáng mặt trời rồi tiến vào trường đại học hàng đầu, một thế giới ưu việt, đầy học bá. Các môn học đa dạng phong phú, các phòng ban đoàn xã lớn nhỏ cùng những trải nghiệm xã hội thực tế. Thỉnh thoảng còn tham gia các trận bóng cùng các bạn cùng phòng, lại cùng bạn gái ngọt ngào như sam.
Tuy là mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, nhưng nụ cười trên môi lại mỗi ngày một nhiều. Mà vẻ hung ác nơi ấn đường của anh theo cuộc sống mới dần dần biến mất, càng ngày càng mờ nhạt, thay vào đó là khí thế lịch sự tao nhã.
Trước đây anh vẫn không hiểu được dáng vẻ tự tin, ưu tú trên người Tình Dã từ đâu mà có. Nhưng khi thực sự đã bước chân vào thế giới của cô, thấy những gì cô thấy, tiếp xúc với những gì cô tiếp xúc, anh đã cảm nhận được ánh sáng cường đại mà nơi này đem đến.
Vậy nên anh giống như một tấm bọt biển, không ngừng tiếp thu những kiến thức mới cùng những nguồn tin tức đa dạng biến chúng thành hậu thuẫn cho mình. Anh lúc này mới hiểu được sự tự tin không phải người khác cho mình, cũng không phải trên trời rơi xuống mà phải cho chính bản thân tự mình dày công vun đắp và tích lũy để chúng trở thành pháo đài của chính mình. Càng ngày anh càng trở nên chững chạc và thành thục hơn.
Lần đầu khi trở lại đình Trát Trát, ngay cả bọn Đại Hắc cũng không nhận ra anh. Có lẽ hoàn cảnh thay đổi diện mạo con người, mới hai năm mà khí chất trên người anh đã thay đổi ngoạn mục, cả người giống như được thay da đổi thịt. Hoàn toàn thay đổi từ một người cặn bã, côn đồ trở thành một người đàn ông khéo léo, thành thục.
Ánh sáng trong mắt anh không còn sắc bén và đáng sợ như trước. Bây giờ đôi mắt anh sâu sắc và lạnh lùng khi mỉm cười lộ ra một chút nho nhã lịch sự. Càng tiếp xúc với nhiều người, anh càng biết cách thu lại những gai nhọn trên người mình. Có lẽ chỉ khi ở bên Tình Dã, anh mới lộ ra vẻ hoang dã và ngỗ ngược của mình mà thôi.
Mà cha của Tình Dã, Tình Hồng Chí vẫn không bỏ qua suy nghĩ liên hôn với nhà họ Mạnh. Thứ nhất là do hai ông là bạn cũ, thứ hai là nghĩ đến chính mình càng lớn tuổi càng lo xa, nóng lòng muốn tìm một chốn về an toàn cho con gái. Thế nên ông thường xuyên kiếm cớ để gọi Mạnh Duệ Hàng đến nhà giúp này giúp kia rồi lưu lại ăn cơm.
Cứ như vậy vài lần, Hình Võ không đến tìm Tình Dã kèm tiếng Anh cho mình nữa mà đi thẳng đến khoa Ngoại ngữ tìm Mạnh Duệ Hàng, chẳng bao lâu sau anh liền xưng huynh gọi đệ với đám bên đó, thỉnh thoảng còn cùng nhau chơi bóng rổ. Điều này khiến cho Mạnh Duệ Hàng cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi Tình Hồng Chí gọi cậu ta đến nhà, cậu ta đâu thể không để ý đến cảm nhận của Hình Võ được.
Mà Tình Cốc sau hai năm phát triển, càng ngày càng chỉnh chu, hoàn thiện. Cũng thu hút ánh mắt của nhiều nhà đầu tư, trong đó cũng có không ít cơ hội tốt, nhưng Hình Võ và Tình Dã cũng không nóng lòng đem Tình Cốc ra thị trường sớm, muốn cho Tình Cốc ổn định thêm một chút.
Trước mắt trọng tâm của bọn họ là bài vở. Mà Tình Cốc đối với họ giống như bài tập thực hành để bước chân vào xã hội, cho nên hai người định từng bước khiến xí nghiệp ổn định căn cơ để sau này dễ phát triển hơn.
Ví dụ như việc phát triển và duy trì nền tảng trực tuyến trong hai năm qua đã mang lại chủ đề thực tiễn rất phong phú cho luận án của Hình Võ trong thời gian học đại học. Liên quan đến cơ cấu tổ chức của doanh nghiệp, việc soạn thảo các tài liệu kinh doanh lớn và nhỏ và thậm chí các báo cáo hàng quý và hàng năm khác nhau đều do Tình Dã tự mình duy trì. Điều tốt chính là bọn họ vừa có thể sử dụng Tình Cốc để phát huy hết thế mạnh của mình, đồng thời họ cũng có thể học hỏi, khám phá, vận hành và phát triển thêm. Khi gặp khó khăn, xung quanh họ là một nhóm học giả chất lượng cao. Ở nơi đây chưa bao giờ thiếu nhân tài, họ không sợ không tìm được sự giúp đỡ. Vì vậy, dù hai người họ ở Bắc Kinh xa xôi, nhưng thực sự mang lại cho Tình Cốc sức mạnh về mối quan hệ và kỹ thuật.
Sau khi phân phối lại khu vực thứ hai của trường bắn, nó đã hoàn toàn bị Tình Cốc tiếp quản. Do cả nước tập trung hỗ trợ các ngành công nghệ cao nên huyện cũng dành cho Tình Cốc sự hỗ trợ lớn nhất. Kết quả là khiến cho kế hoạch ban đầu của ông chủ Giang muốn tiếp quản đình Trát Trát không thành, ông ta cũng đã hai lần cố gắng ra tay động vào Tình Cốc. Nhưng những thứ râu ria rễ má của Tình Cốc quá phức tạp, không chỉ có Phương Kiệt tham gia mà ngay cả trường bắn cũng liên quan đến khâu vận chuyển của Tình Cốc. Cộng thêm các chính sách chống lưng, các lãnh đạo huyện cũng cố gắng nói bóng nói gió, cuối cùng ông chủ Giang sau hai lần thất bại cũng chỉ có thể thu tay và lui lại lãnh thổ của mình.
Cơ hội của Tình Cốc thực sự đến khi Hình Võ tham gia một sự kiện đối ngoại và tiếp xúc được với Tín Khoa, một tập đoàn lớn trong ngành xí nghiệp vào năm thứ ba đại học. Khi đó sự hiểu biết của anh về xí nghiệp này chỉ dừng ở mức độ sản phẩm.
Sự kiện kết thúc không lâu, anh nhận được một bản kế hoạch dự án chi tiết. Lúc đó anh cũng không để ý tới, tùy tiện chuyển kế hoạch cho Tình Dã xem.
Trong vài năm qua, họ đã nhiều lần nhận được cành ô liu như vậy từ nhiều bên đối tác khác nhau. Thế nhưng kế hoạch lần này đã khiến đôi mắt của Tình Dã sáng lên, cô còn đặc biệt hy sinh thời gian ăn tối để đến gặp anh, hùng hồn giải thích một số ưu điểm trong kế hoạch này đã khiến cho cô kinh ngạc. Cô cho rằng phần tài liệu này đối với cả họ và Tình Cốc, đều là một miếng mỡ dày được đưa đến trước của, hoặc một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Toàn bộ tài liệu có ý tưởng hoàn chỉnh và rõ ràng, không hề quanh co khiến cho Tình Dã cảm nhận được sự chân thành của đối phương. Chẳng qua Hình Võ vẫn cảnh giác.
Thế nhưng điều khiến cho thái độ của Hình Võ thay đổi chính là ông chủ của tập đoàn Tín Khoa đã bay đến Bắc Kinh để gặp mặt anh. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Vì dù sao anh hiện tại cũng chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp mà đối phương lại là lãnh đạo của một tập đoàn công nghệ thông tin đa ngành lớn với tài sản hơn 10 tỷ đồng.
Trước khi gặp mặt, Hình Võ có nghe nói đối phương tên là Triệu Khuynh, nhưng khi thực sự gặp mặt, anh mới nhận ra, Triệu tổng khác xa với những gì anh tưởng tượng. Rõ ràng đã ngoài bốn mươi nhưng lại nhìn chỉ mới hơn ba mươi, thân hình cao lớn, đầy nghị lực, dung mạo xuất chúng. Đồng thời ông ấy chỉ có một mình đến cuộc hẹn, ngoại trừ tài xế ở tầng dưới, ông ta thậm chí còn không mang theo trợ lý. Nghĩ đến những đối tác Hình Võ đã gặp trước đây, công ty không lớn mà khi đi họp nào là thương vụ, thư ký, pháp lý, mang theo rất nhiều người. Điều này khiến anh không khỏi nhìn Triệu tổng bằng con mắt khác.
Hình Võ vốn cho rằng cuộc gặp nhiều nhất chỉ kéo dài khoảng một giờ, nhưng không ngờ anh với Triệu tổng lại hàn huyên đến tận tối, một cuộc gặp mà anh không hề mong đợi chút nào lại bất ngờ mở ra một cánh cửa lớn đối với anh về Internet.
Điều bất ngờ hơn nữa là trong quá trình trò chuyện, Hình Võ phát hiện ra rằng trải nghiệm của hai người bọn họ giống nhau một cách đáng ngạc nhiên ở một số khía cạnh. Đều là nghèo khó khi thiếu niên, ông ấy đã đến UCL
(Trường Đại học University College London)để học cao học với tư cách là sinh viên xuất sắc tại Đại học Ninh Ba và ra làm bác sĩ. Trong vài năm, khi ông ấy khoảng 30 tuổi kiên quyết từ bỏ sự nghiệp tưởng chừng như ổn định của mình và không được ai tán thành. Lúc đầu, ông ấy làm việc ngày đêm với một nhóm doanh nhân gồm vài người và thông qua đầu tư mạo hiểm, chuyển đổi nền tảng cốt lõi và tái cơ cấu thị trường… Từng bước từng bước một đi đến ngày hôm nay và đã phát triển thành một ngọn cờ mới trong ngành chỉ sau hơn mười năm.
Từ trên người ông, Hình Võ nhìn ra được sự dẻo dai, quả quyết và quyết tâm của mình ngày đầu tiên khi rời khỏi đình Trát Trát.
Triệu Khuynh so với anh tưởng tượng còn cơ trí và thẳng thắn hơn nhiều. Cả hai đều xuất thân từ kỹ thuật. Những gì mà Hình Võ đang trải qua, Triệu Khuynh đều đã trải qua, điều đó khiến cho hai người nói chuyện ngày càng ăn ý. Nói từ chuyện kỹ thuật rồi đến phát triển nghiệp vụ sáng tạo.
Giống như đôi bạn già hận gặp nhau quá trễ, hai người hàn huyên mà trời tối cũng không biết. Sau bữa tối, họ gọi một bữa ăn đơn giản ngay tại quán trà.
Trong bữa ăn có một chi tiết nhỏ khiến Hình Võ cảm thấy thú vị. Triệu tổng nhận một cuộc điện thoại, khí thế đột nhiên từ 1,8 mét xuống còn 0,8 mét, người trong điện thoại không biết đang nói gì, mà ông ấy vẫn luôn mỉm cười dỗ dành cô ấy, giọng điệu của ông trở nên trìu mến và dịu dàng, còn nói ngày mai ông sẽ về mang quà cho cô để bù đắp, trước khi cúp điện thoại, ông nói với cô bé bên trong: “Nói với mẹ, bố sẽ gọi cho bà ấy sau.”
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười bên môi Triệu Khuynh không ngưng được, nói với Hình Võ: “Là con gái tôi, nghe thấy tối nay tôi đột nhiên đi công tác không về được nên nổi giận đó mà.”
Hình Võ không khỏi cười theo. So với những đối tác vừa gặp đã kéo anh đến hộp đêm uống rượu thì mẫu người đàn ông của gia đình như Triệu tổng khiến anh an tâm hơn nhiều, cảm giác đây mới chính là người làm ăn chân chính.
Anh cùng Triệu Khuynh cách nhau mười mấy tuổi vậy mà có nhiều ý tưởng không mưu mà hợp, thậm chí có những điều Hình Võ chưa nói ra miệng đối phương đã đoán được ý của anh. Kiểu hiểu ngầm này khiến Hình Võ có ấn tượng mạnh với Triệu Khuynh hơn so với đám người mà anh đã tiếp xúc trong vài năm qua.
Không lâu sau, Hình Võ quyết định tiếp tục tiếp xúc sâu hơn với Tín Khoa, về điều này, Tình Dã khá là ngạc nhiên. Ông chủ của Tín Khoa rốt cuộc thần thông đến cỡ nào? Cô hùng hồn thuyết phục suốt cả đêm mà Hình Võ còn thờ ơ. Thế mà Triệu tổng này mới gặp một lần, đã hạ gục được anh bạn trai cứng đầu của cô. Thật là bản lĩnh!
Nhưng suy cho cùng, ông ấy là một doanh nhân đã làm việc cật lực nhiều năm như vậy, làm sao có thể đưa ra quyết định nào dễ dàng và vội vã? Trước khi liên lạc với Hình Võ, Triệu Khuynh đã tìm hiểu rõ lai lịch của anh, ông ấy không thích sự không chắc chắn. Vì vậy ông ấy quyết định trực tiếp gặp mặt Hình Võ và những sắp xếp sau đó đều có mục đích rõ ràng.
Tín Khoa sẽ tham gia vào ngành phát triển game trong vòng năm năm tới, ông ấy sẽ chọn Hình Võ trong số đông người vì anh có ba điểm ông ấy nhìn trúng: Thứ nhất, xuất thân và tiền đồ của lớp Y tại Đại học Q; thứ hai, anh nắm giữ nền tảng thương mại điện tử của Tình Cốc có tiềm năng lớn; thứ ba, anh có kinh nghiệm về thể thao điện tử
(esport).
Những điều này khiến Hình Võ trở thành sự lựa chọn tốt nhất. Triệu Khuynh đã không ngần ngại sử dụng nguồn vốn và nhân lực khổng lồ để đạt được sự hợp tác chiến lược với Tính Cốc về mọi mặt. Thậm chí, nhìn từ bên ngoài Tín Khoa có vẻ sẽ không nhận được bất kỳ sự đền đáp nào trong giai đoạn đầu. Nhưng chỉ có Triệu Khuynh biết rằng phần thưởng lớn nhất mà ông ấy muốn không phải là sự nổi lên của Tình Cốc, mà là đối tác đứng sau nó.
Vì thế ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, ông ấy đã không dè dặt mà hòa hợp với Hình Võ. Cho nên, mấy năm nay Hình Võ đã bỏ qua rất nhiều đối tác nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn Tín Khoa, cũng là vì sự thẳng thắn của Triệu Khuynh và sự ăn ý của hai người.
Sau khi mạnh mẽ liên hợp đến tung hoa lửa đã thành công đưa Tình Cốc ra mắt đại chúng. Trong vòng nửa năm, các cửa hàng ngoại tuyến của Tình Cốc bắt đầu được mở trên khắp đất nước, giới thiệu mô hình vận hành chuỗi và tạo ra một hệ thống ERP
(Enterprise Resource Planning) hoàn chỉnh. Trong ý tưởng tích hợp chuỗi cung ứng ban đầu, quản lý thông tin tích hợp được sử dụng để thoát khỏi hoàn toàn những hạn chế của doanh nghiệp truyền thống, sau đó đến việc thành lập các khu vực bán hàng trực tiếp và giới thiệu thành công PE, Hình Võ cũng chính thức thành lập trụ sở chính của Tình Cốc tại Bắc Kinh.
Khi trụ sở chính chuyển đến Bắc Kinh, Răng Nanh đã được điều từ quê lên, năm đó Tình Dã đang học năm cuối đại học. Răng Nanh, người đã lâu không gặp, cũng đã thay đổi rất nhiều, cậu ta không còn là bóng dáng khi xưa nữa. Trước đây, cậu ta vốn là côn đồ trong đình Trát Trát, còn bây giờ cậu ta trông có vẻ sáng sủa nhã nhặn hơn nhiều. Sau vài năm làm việc chăm chỉ, tính khí, lời nói và hành vi của cậu ta đã trở nên điềm tĩnh và tinh vi hơn.
Cùng lúc đó, Tình Dã nghe qua Răng Nanh rằng Thư Hàn đã kết hôn. Đến Thâm Quyến năm thứ hai, cô ấy kết hôn với một nhân viên văn phòng bình thường, đầu năm nay sinh ra một cậu bé mập mạp, mua một căn nhà ở Thâm Quyến. Tình Dã rất vui mừng, cô ngạc nhiên nhìn Hình Võ, anh có lẽ đã biết chuyện này, nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến nó trước mặt cô.
Khi Răng Nanh đến Bắc Kinh đã định gọi Đại Hắc đi cùng, nhưng Đại Hắc đã từ chối. Cậu ta nói làm việc phải phân cấp trên cấp dưới, cậu ta là một người không có học thức. Cậu ta không thể khiến cho cậu ta với Hình Võ giống như xe bị tuột xích được, thế nên cậu sẽ đợi mọi người ở quê, làm anh em cả đời.
Nghe nói cậu ta ở quê có người yêu rồi, không phải loại bông đùa mà là một cô gái thật thà. Cậu ta cũng hồi tâm nghiêm túc làm việc, tự mình mở một cửa hàng nhỏ, cũng không lớn lắm. Nhưng Đại Hắc biết cách làm người lại có nhiều anh em cho nên chuyện làm ăn vẫn tốt. Hơn nữa quán ăn của cậu ta chính là căn tin của đội xe Tóc Vàng Hoe.
Sau khi Răng Nanh đến đây, Hình Võ như có thêm phụ tá đắc lực, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Thêm Tín Khoa hỗ trợ, Tình Cốc bước vào giai đoạn phát triển nhanh nhất từ trước đến giờ.
Sau khi Tình Dã tốt nghiệp bốn năm đại học, Hình Võ tặng cô một chiếc Land Rover làm quà chúc mừng. Nhưng Tình Dã không có thời gian thi bằng lái nên là Hình Võ dùng chiếc này đưa đón cô.
Vào ngày Tình Dã có kết quả thi, cô và Hình Võ đi ăn mừng. Sau đó anh đưa cô về nhà, trong lúc hai người đang hôn tạm biệt trong xe thì bị Tình Hồng Chí đang đi ra từ gara tình cờ nhìn thấy.
Tình huống lúc đó rất chi là xấu hổ. Cũng may Tình Hồng Chí vẫn còn biết kiềm chế không có bùng nổ ngay tại chỗ mà đi thẳng vào nhà.
Tuy nhiên, khi Tình Dã vừa vào nhà, Tình Hồng Chí đã nói chuyện với cô ấy. Ông không đồng ý với việc Tình Dã yêu đương với Hình Võ. Lý do đầu tiên là ông chướng mắt gia đình Hình Võ, vốn dĩ mẹ của Tình Dã mất tương đối sớm, mà mẹ Hình Võ trông không đáng tin cậy, sợ con gái sau này lấy chồng sinh con không có ai bên cạnh giúp đỡ. Thứ hai là trước đây ông đã nói những lời cay nghiệt trước mặt Hình Võ nên… Tóm lại là không thể vứt mặt mũi đi như vậy được.
Đây là lần đầu tiên Tình Hồng Chí đề cập đến vấn đề hôn nhân của Tình Dã một cách nghiêm túc như thế. Điều này khiến cho tâm tình của Tình Dã mấy ngày nay rất tệ, thậm chí còn không để ý đến điểm thi tốt nghiệp.
Dạo gần đây, Tình Hồng Chí luôn cảm thấy cơ thể khó chịu, lại luôn lo âu về chuyện cả đời của con gái. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, ông phát hiện ra đường ruột của mình có vấn đề. Bệnh viện đã nhanh chóng sắp xếp một ca phẫu thuật cho ông. Khi đó Tình Dã đang học năm thứ nhất cao học, hằng ngày phải chạy qua lại giữa bệnh viện và trường học, cả ngày lòng như lửa đốt.
Chính lúc này Hình Võ xuất hiện chăm sóc Tình Hồng Chí. Tình Dã dù sao cũng là con gái, có một số chuyện không tiện đụng vào. Lúc đầu, Tình Hồng Chí cực kỳ phản đối, nhưng không chịu nổi con gái mỗi ngày cực khổ qua lại, nên đành vứt mặt mo để Hình Võ chăm sóc.
Từ lúc đó Hình Võ bắt đầu cả ngày chạy đến bệnh viện. Khi thì hầm canh, cắt hoa quả, có lần thấy tóc của Tình Hồng Chí dài quá, đến chiều anh cầm bộ dụng cụ qua đây giúp ông tỉa tóc.
Kết quả đến ngày hôm sau Tình Dã đến bệnh viện thấy đầu tóc của cha mình đã gọn gàng, mới hỏi sao tóc ông ngắn đi rồi. Tình Hồng Chí có chút mất xấu hổ sờ đầu nói: “Hình Võ cắt giúp cha, nhìn cũng được chứ hả?”
Tình Dã cười đến cong mắt: “Được rồi, lão cha, có phải nhận ra có thêm một cậu con rể cũng được chứ hả?”
Tình Hồng Chí lập tức mắng to: “Cái gì mà con rể với không con rể, con không biết giữ ý tứ chút hả?”
Sau khi xuất viện, Tình Hồng Chí không đề cập đến vấn đề bảo Tình Dã chia tay Hình Võ nữa. Chẳng qua mỗi lần Tình Dã nhắc đến việc mời Hình Võ đến nhà ăn cơm ông vẫn cứng mỏ mà mắng: “Con mà dám dẫn cậu ta đến đây cha liền đổi ổ khóa.”
Sau khi từ bệnh viện về, Tình Dã yêu cầu ông ít đến công ty và nghỉ ngơi nhiều hơn. Ông đã lớn tuổi như vậy sao còn phải tham công tiếc việc chứ? Chẳng qua gần đây Tình Hồng Chí đang lo lắng về việc chuyển đổi công ty. Bây giờ, hoạt động kinh doanh của công ty ông càng ngày càng khó khăn. Có một số khách hàng muốn hợp tác nhưng danh mục hàng hóa của công ty của ông không đủ đáp ứng. Khiến cho một số lớn khách hàng quay lưng lại. Những cổ đông trẻ tuổi đang lên án, áp chế bắt ông cải cách lại công ty.
Tình Hồng Chí đã liên hệ với một người bạn cũ để xem có cách nào không. Người bạn cũ này đã giới thiệu một người phụ trách doanh nghiệp cho Tình Hồng Chí để nhờ anh ta đánh giá và xem xét xem công ty ông có khả năng cải cách hay không, nếu như có thể thì mọi chuyện đều dễ dàng. Sau khi người phụ trách tìm hiểu về quy mô và tình hình doanh nghiệp của Tình Hồng Chí, anh ta nói rằng anh ta đã làm xong báo cáo đánh giá cần trao đổi thêm với cấp trên. Tuy nhiên, cấp trên của anh ta gần đây đang bận không có thời gian. Trong lúc ông nằm viện, có ra lệnh cho cấp dưới liên lạc nhưng vẫn chưa hẹn được người.
Khó khăn lắm mới liên hệ được người, thì đối phương lại yêu cầu gặp mặt tại nhà của ông. Tuy rằng vô cùng ngạc nhiên với yêu cầu này nhưng Tình Hồng Chí vẫn nhiệt liệt đón tiếp đối phương.
Còn đặc biệt dặn dò Tình Dã rằng tối thứ sáu ở nhà có khách quan trọng. Nếu cô ăn cơm ở nhà thì về sớm một chút, còn nếu không ăn thì trễ chút hẳn về, đừng có về lưng chừng rất khó coi.
Lúc Tình Dã nhận được điện thoại của Tình Hồng Chí thì cô đang lo chuyển bị luận đề nên không để tâm đ ến. Đến thứ sáu thì đã quên bẵng mất lời dặn của Tình Hồng Chí, vừa làm xong luận đề là trở về, không sớm cũng không muộn.
Đến lúc mở cửa nhà, cô liền bối rối. Trên bàn ăn thật dài, Hình Võ và Tình Hồng Chí mỗi người một bên, không chỉ uống rượu đỏ mà còn đang trò chuyện rất vui vẻ. Quan trọng là trên người Hình Võ đang mặc cái thứ quỷ quái gì vậy?
Một bộ âu phục màu đen, thẳng tắp đường nét tinh xảo. Mặt mày vuông vắn góc cạnh, toàn thân lộ ra vẻ uy nghiêm không chê vào đâu được. Đây là lần đầu tiên Tình Dã nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh chu như vậy, hơn nữa còn khá đẹp trai.
Câm nín nửa ngày cô mới mở miệng hỏi ra một câu: “Sao anh lại ở đây?”
Hình Võ cố nén cười, cố gắng kiềm chế để khóe môi không cong lên: “Anh tới bàn luận với Tình tổng một vài vấn đề nghiệp vụ.”
Tình Dã đặt balo xuống ghế, nhìn Tình Hồng Chí hỏi: “Vị khách mà cha mời tới là Hình Võ à? Chẳng phải cha bảo anh ấy mà đến liền đổi khóa cửa sao?”
Tình Hồng Chí xám mặt trừng con gái: “Con ăn gì chưa?”
“Chưa nha.”
Ông ngượng ngập đứng lên nói dì giúp việc xới cơm cho Tình Dã, sau đó nói với hai người bọn họ: “Các con ăn cơm đi, ta lên lầu nghỉ ngơi.”
Tình Dã kéo ghế ngồi xuống, nhìn Hình Võ chằm chằm từ đầu đến chân một lượt, hai mắt óng a óng ánh hỏi: “Anh mặc thế này để làm gì cơ?”
Hình Võ không nhịn cười được nữa, lập tức cười lên: “Tới đàm phán với cha em.”
“Kết quả sao rồi?”
Anh nghiêm túc nói: “Cha tự giác lên lâu để lại chúng ta dưới đây chắc là sắp đem em bán cho anh rồi.”
Tình Dã nghĩ mãi không ra. Nhớ đến gần đây công việc của cha không thuận lợi cho lắm. Mấy ngày trước còn trang trọng gọi điện cho cô dặn dò phải đón tiếp vị khách quan trọng gì đó. Tình Dã híp mắt nhìn anh: “Có phải anh đào hố gì đó cho cha em nhảy rồi không?”
Hình Võ vô tội giơ tay đầu hàng: “Anh là người như vậy sao? Chính cha em tìm anh trước mà. Chắc là ông ấy chưa biết được tin tức năm ngoái Triệu tổng đã giao nghiệp vụ khu vực Hoa Bắc
(bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân) của Tín Khoa cho anh rồi. Cha em còn cho người móc nối quan hệ để gặp anh. Lúc đó anh đang trong bệnh viện chăm sóc ông nên không để ý, sau khi ông xuất viện anh mới cầm tài liệu lên xem thì mới biết là cha em, haha. Mỗi ngày cha em đều thấy anh mà còn kêu người hẹn gặp anh, ngại ghê. Cha em đã như vậy anh mà không mặc đồ trang trọng đến gặp ông chẳng phải là bất lịch sự rồi không?”
Tình Dã ném cho anh một ánh mắt kinh bỉ: “Thế sao không nói trước cho em biết?”
Anh trả lời như đúng rồi: “Sợ em làm chuyện xấu chứ sao? Đương nhiên anh phải đàm luận với cha em trước chứ.”
“Sau đó thì sao?”
Anh rũ mắt cười: “Em đã đánh cược cả tương lai cho anh, dĩ nhiên anh dù có tán gia bại sản cũng phải để cho em thắng. Anh đã cầu hôn với cha em rồi.
Tình Dã ngơ ngác nhìn đôi mắt tự tin của anh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, ngọn lửa dịu dàng trong mắt anh phát ra ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả thế giới của anh.
Toàn văn hết.