Chói Mắt

Chương 97

Ngày Hình Võ trở về, vẫn được cả đoàn đến bến xe đón, nhưng lại vắng bóng người mà anh muốn gặp nhất.

Hình Võ về nhà cất hành lý, Lý Lam Phương đưa cho anh chiếc phong bì chứa ba nghìn hai trăm tệ. Bà ấy đứng bên cạnh lẩm bẩm nói đây là số tiền mà anh khổ cực kiếm được, bà ấy bảo Tình Dã đi lĩnh, vốn dĩ dặn cô cầm lấy mà dùng, nhưng cuối cùng lại để ở đây.

Hình Võ cầm chiếc phong bì, cảm thấy mỗi lúc một nặng, sau đó anh siết chặt chiếc phong bì trên tay, các đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Đến chập tối, một nhóm bạn bè đưa anh đến nhà hàng đã đặt sẵn bàn, để “tẩy trần” cho anh. Một tháng nói dài thì không dài, nhưng nói ngắn cũng chẳng ngắn, trông Hình Võ gầy hơn so với lúc mới đi, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh hơn hẳn, mái tóc ba phân đã dài thêm đôi chút, nhìn qua cả người dường như có gì đó khang khác.

Cả nhóm anh em không ngừng hỏi anh về cuộc sống ở Thượng Hải, trong mùa giải có gặp phải đối thủ nào nổi tiếng không, hay tại thời gian thi đấu có gặp chuyện gì hay ho không, vân vân và mây mây.

Những anh em cả ngày chơi cùng nhau, sau một thời gian dài xa cách được gặp lại, nhưng tất cả đều ngầm hiểu và chẳng một ai nhắc đến cái tên đó, bọn họ không nói đến, mà Hình Võ cũng không. Như thể mọi thứ xảy ra chỉ là một giấc mơ vậy, cô gái xinh đẹp rạng rỡ đến chói mắt ấy chưa từng đến đây, cuộc sống của họ lại quay về như trước, như chưa từng có thay đổi.

Nhưng cuối cùng, từng chai bia đổ vào bụng, sự tồn tại sống động ấy đã mở ra trong lòng mỗi người, cô không những đã đến đây, mà còn tinh tế thay đổi từng người xung quanh, để rồi khi cô đã rời đi bao nhiêu ngày như vậy, nhưng bọn họ vẫn chẳng thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi uống, Tóc Vàng Hoe là người đầu tiên nhắc đến tên cô, anh ta không muốn kìm nén nữa, cả buổi tối Hình Võ chỉ nở nụ cười nhạt, Tóc Vàng Hoe nhịn còn khổ hơn cả anh luôn rồi.

Cuối cùng, anh ta vừa đổ nửa chai bia vào bụng, vừa mắng: “Em nói ấy mà, Tình Dã đúng là đồ vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, trở mặt vô tình, nếu không tại sao lại rời đi mà chẳng thèm nói một câu tạm biệt với chúng ta, chúng ta đối xử có chỗ nào không tốt với cô ấy không? Ai cũng moi tim moi phổi ra với cô ấy, vậy mà cô ấy lại như vậy…”

Ngay khi những lời này thốt ra, thì bầu không khí cố ý tạo dựng cả tối đã lập tức sụp đổ, bàn ăn vốn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, mà nụ cười cuối cùng trên gương mặt Hình Võ cũng biến mất hoàn toàn, chẳng còn tăm hơi.

Hổ Mập có chút nghe không lọt tai, bèn nói Tóc Vàng Hoe một câu: “Đừng, đừng nói Tình Dã như vậy.”

Tóc Vàng Hoe kích động, ném chai bia xuống đất: “Sao nào? Tôi nói sai hả? Chưa nói vội đến chúng ta, mẹ kiếp, hãy kể đến những giáo viên trong trường kìa, có ai là không chăm sóc để ý đến cô ấy không? Học phí cũng được miễn, rồi hy vọng rằng cô ấy có thể giành được vị trí đứng đầu Tỉnh trong năm nay, tất cả hy vọng của Huyện mình đều đặt lên người cô ấy, kết quả là gần đến ngày thi thì cô ấy lại chạy về Bắc Kinh, như vậy thì có nghĩa khí gì nữa chứ?”

Răng Nanh nhướng mày, sắc mặt Hình Võ mỗi lúc một tối, anh hơi cau mày trừng mắt với Tóc Vàng Hoe, nhưng Tóc Vàng Hoe thì đã say quắc cần câu, rồi bắt đầu nói mà chẳng biết lựa lời.

Lúc này, Hổ Mập đã thực sự tức giận, liền đứng dậy hùng hổ chửi Tóc Vàng Hoe: “Tình, Tình Dã có làm sao? Trước, trước khi đến đây, thì thành tích của cô ấy đã rất tốt, lại, lại chẳng phải được Huyện chúng ta bồi dưỡng mà nên. Ngược, ngược lại, cô ấy đã giúp chúng ta rất nhiều, cậu lấy tư cách gì mà nói cô ấy hả?”

Tóc Vàng Hoe cúi đầu túm tóc gãi tai, anh ta có tư cách gì mà nói cô ấy? Anh ta không muốn nói cô như vậy, từ ngày đầu tiên Tình Dã tới Thị trấn này, thì cuộc sống của anh ta như được bừng sáng. Khi Tình Dã cười với anh ta, thì tất cả những chuyện không vui đều như tan biến, anh ta không muốn nói cô như vậy, nhưng lại chẳng kiểm soát được tâm trạng của mình. Anh ta nghĩ không thông, trong lòng không thoải mái, đã bao nhiêu ngày rồi, mà vẫn không thể chấp nhận được việc Tình Dã đột ngột rời đi.

Cuối cùng, Hình Võ nhìn Tóc Vàng Hoe, giọng nói trầm thấp: “Tình Dã biết chuyện tôi nhận việc ở đường Bá rồi.”

Tóc Vàng Hoe đột nhiên ngừng phát hỏa, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ.

Sau đó, Hình Võ ném ra một câu: “Từ nay về sau, đừng để tôi nghe thấy ai nói ra nói vào về cô ấy nữa, tôi sẽ không khách khí đâu.”

Tóc Vàng Hoe bỗng lôi điện thoại ra, xấu hổ gào thét nói muốn gọi cho Tình Dã, còn liên tục nói với Hình Võ: “Anh Võ, anh gọi hỏi xem ý của Tình Dã thế nào đi? Có phải thi đại học xong sẽ ra thẳng nước ngoài hay không? Vậy sau này hai người sẽ ra sao? Anh mau hỏi đi.”

Hình Võ chộp lấy điện thoại của Tóc Vàng Hoe đập xuống bàn, đồng thời nghiêm nghị cảnh cáo bọn họ: “Đối với cô ấy mà nói thì hiện tại là thời điểm quan trọng nhất, mấy người không ai được làm phiền cô ấy trong khoảng thời gian này, nghe rõ chưa?”

Hổ Mập và nhóm Tóc Vàng Hoe đều cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Vì vậy, cứ thế cho đến trước kỳ thi, Tình Dã không nhận được một cuộc gọi nào từ bạn bè ở đình Trát Trát, thậm chí đến cả nhóm Tóc Vàng Hoe cũng im bặt. Có những lúc cô đã không khỏi tự giễu cợt nghĩ, có phải đám khốn kiếp kia đã quên cô rồi hay không?

Mà Hình Võ cũng không hề liên lạc với cô, sau khi thi đấu xong, anh lập tức lấy lại điện thoại, vốn dĩ muốn báo với Tình Dã rằng mình sắp được về rồi, nào ngờ lại nhận được tin nhắn cô đã theo ba về Bắc Kinh.

Đêm đó, cả Câu lạc bộ đều vui đùa điên cuồng, mà anh với tư cách là nhân vật chính lại chạy ra ngoài đón gió cả một đêm, cuối cùng cũng kìm lại được nỗi kích động muốn đi tìm cô.

Có một lần duy nhất là sau khi về đình Trát Trát, anh đã gửi cho cô một món tiền, một trăm năm mươi nghìn tệ. Món tiền này như thể đang báo cho Tình Dã biết rằng, anh đã về nhà rồi, mọi thứ đều thuận lợi.

……

Đôi khi, con người thật kỳ lạ, bằng cách nào đó mà cách kỳ thi đại học một tháng, một học sinh dốt như Hình Võ lại bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm, trong ba năm cấp ba, anh chẳng bao giờ đi học đầy đủ, vậy mà từ khi từ Thượng Hải quay về, anh lại có thể ở cùng mọi người cho đến tận tiết tự học buổi tối.

Không biết có phải do đây là quãng thời gian cuối cùng của họ, hay là do trước khi rời đi, Tình Dã đã nỗ lực chiến đấu, cố gắng giành lại cho mọi người. Hoặc có lẽ khi ngồi trong lớp, anh sẽ cảm nhận được sự tồn tại của cô, như thể chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô đang yên lặng ngồi phía trước vậy.

Điều này dẫn đến việc một khoảng thời gian trước kỳ thi, Hình Võ cũng vô cùng vất vả, anh đọc sách, làm bài cùng mọi người. Nếu làm không ra, lại tự ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng khi đang nghĩ thì dường như giọng nói của Tình Dã lại xuất hiện trong đầu. Hình Võ phát hiện ra rằng giọng nói của Tình Dã thực sự có tác dụng tẩy não cho anh, những thứ anh tưởng sẽ chẳng bao giờ nhớ, hoá ra lại âm thầm ghi nhớ rất nhiều.

Đôi khi có một bài tập nghĩ mãi chẳng ra, nhưng cứ tự ngẫm đi ngẫm lại, thế nào mà hai ngày sau lại ngẫm ra, anh còn tự mãn về những chữ viết mà đến mẹ đẻ cũng chẳng nhận ra của mình. Nếu từ đầu anh chịu khó bỏ công bỏ sức, thì không chừng cũng sẽ nằm trong nhóm học sinh thông minh cũng nên.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, Hình Võ đã nhận được không ít cuộc gọi gửi lời mời thi đấu, nhưng trong mùa giải, ID Thư Hoàng đã hoàn toàn lộ diện, anh nổi bật hơn tất cả các đồng đội tham gia thi đấu và trở thành ngôi sao đang lên tại giải đấu FPS trong nước. Mà bức ảnh anh tham gia thi đấu cũng được lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội, Hình Võ chẳng thể ngờ rằng, có một ngày mình lại được nhiều người chú ý như vậy chỉ vì một tấm ảnh.

May mắn thay, thường ngày Hình Võ khá kín tiếng, ngoài các tài khoản game khác nhau ra thì về cơ bản là anh không sử dụng mạng xã hội. Sau khi nhiều người trong ngành nghe được thông tin anh vẫn chưa gia nhập bất cứ Câu lạc bộ nào, thì chỉ trong một thời gian ngắn điện thoại của Hình Võ như muốn nổ tung. Các Câu lạc bộ anh chưa từng nghe hay đã từng nghe đến đều đưa ra cho anh những lời mời thiện chí, có nơi còn đưa ra điều kiện mà ngay cả bản thân Hình Võ cũng phải thừa nhận rằng nó quá hấp dẫn.

Rất nhanh Câu lạc bộ AEG đã gửi cho anh lời mời chính thức, mời anh tham gia trận thi đấu quốc gia vào nửa cuối năm nay, nhưng tạm thời Hình Võ vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, mà chỉ nói với họ rằng trước tiên mình bắt buộc phải về để tham gia kỳ thi đại học.

Sau ba năm lăn lộn, Hình Võ cảm thấy mình cần phải lấy được tấm bằng tốt nghiệp rồi mới tính chuyện hoạch định con đường tiếp theo.

Điều khiến Hình Võ càng do dự hơn đó là gia nhập Câu lạc bộ nghĩa là anh phải trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng đồng nghĩa với việc một năm chỉ được về nhà một lần, tạm thời anh chưa thể bỏ lại người nhà, không thể bỏ mặc bà nội đang nằm ở viện.

Nghe Lý Lam Phương nói, trong thời gian anh không ở nhà, tình trạng của bà nội càng trở nên tồi tệ. Có một lần trong đêm, suýt chút nữa thì tim đã ngừng đập, vì vậy từ sau khi quay lại, ngoài việc ở trường học ra thì hầu hết thời gian Hình Võ đều dành ra để ở cạnh bà nội.

Có thể giữa người thân tồn tại một sợi dây liên kết kỳ diệu nào đó, từ sau khi Hình Võ về, thì tình trạng của bà nội đã được cải thiện đôi chút.

Nhưng chỉ một tuần trước kỳ thi đại học, trong một buổi sáng vô thường như vậy, Hình Võ từ nhà chạy đến, kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, bà nội bỗng nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ân cần. Tuy Hình Võ biết bà đã mất ý thức rất nhiều năm nay, nhưng sáng hôm đó, dường như ánh mắt của bà đã lấy lại được sự minh mẫn năm xưa, ánh mắt ấy nhìn anh tràn đầy yêu thương.

Anh có chút nghi ngờ, gọi: “Bà ơi?”

Bà không đáp lại, Hình Võ lại thử ngập ngừng nói thêm vài câu với bà, nhưng vẫn chẳng nhận được bất cứ câu trả lời nào cả.

Cuối cùng, Hình Võ đành bỏ cuộc, anh ra ngoài tìm y tá để hỏi đơn thuốc, nhưng khi quay lại thì bà nội đã đi rồi. Trong một buổi sáng bình thường như thế, bà ra đi thật thanh thản, dường như trên khoé miệng còn đọng lại nụ cười.

Sau khi chôn cất bà nội, Hình Võ luôn nghĩ rằng, vào đêm tim bà nội ngừng đập trong lúc anh vắng nhà, sau đó bà lại kiên cường trụ lại, có phải vì muốn đợi anh về hay không? Có lẽ là vậy, bác sĩ nói rằng, não bà nội đã mất nhận thức với thế giới bên ngoài từ lâu, nhưng trong trái tim bà, vẫn luôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, vẫn luôn như vậy.

Sự ra đi đột ngột của bà nội giống như cọng rơm cuối cùng cùng khiến Hình Võ rơi vào suy sụp, sau khi tổ chức xong tang lễ, anh đã nhốt mình trong phòng khách sạn. Anh không cho bất cứ ai nói với Tình Dã, cũng chẳng muốn gặp ai, chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh trong khoảng thời gian đó.

……

Vào ngày thi đại học, Bắc Kinh rất nóng, Tình Dã mặc chiếc áo ngắn tay mát mẻ, Tình Hồng Chí đã đích thân đưa cô đến địa điểm thi. Tình Dã xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nắng chói chang, không biết ở Huyện An tử có nắng hay không?

Điện thoại trong túi đột ngột đổ chuông, cô lấy ra xem, Hình Võ gửi cho cô một tin nhắn, chỉ có hai chữ: “Cố lên!”

Hốc mắt Tình Dã đỏ ửng, cô trả lời: “Anh cũng vậy.”

Sau đó, tắt máy và đưa cho ba.

……

Sau khi kết thúc kỳ thi, rất nhiều học sinh trong trường An Trung đã tổ chức lễ xé sách, tuy rằng giáo viên đã phải nhắc nhở một lần nữa rằng sách không dùng nữa thì có thể mang đi bán đồng nát, đừng có xé. Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều đang như chim sổ lồng, muốn dùng hình thức này để hò hét, rồi chầm chậm kết thúc quãng thời gian cấp ba của mình.

Hình Võ vẫn ngồi tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn vào chiếc ghế trống trơn trước mặt, nếu là thường ngày thì mọi người sẽ chẳng bao giờ động vào đồ của Hình Võ. Nhưng ngày đó quả thực quá điên cuồng, cả nhóm kéo luôn chiếc bàn của Hình Võ đi, nhân tiện lôi rất nhiều sách của anh trong ngăn bàn ra rồi xé chúng.

Hình Võ cảm thấy hiện trường quá hỗn loạn, khiến anh đau đầu nhức óc, nên dứt khoát đá băng ghế ra, rồi xỏ hai tay vào túi vòng ra phòng âm nhạc. Nào ngờ vừa đi đến đây lại ngửi thấy mùi khói thuốc, anh thấy Tóc Vàng Hoe đang đứng một mình bên ban công nhả khói.

Hình Võ nhướng mày, chậm rãi đi về phía anh ta, đột nhiên gọi to: “Này!”

Giọng nói này khiến Tóc Vàng Hoe giật mình, suýt chút nữa thì bị bỏng tay, nhưng khi quay lại trông thấy là Hình Võ thì lập tức thở phào, Hình Võ khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Hết kiên nhẫn rồi hả, mà đi hút thuốc ở toà nhà dạy học thế?”

Tóc Vàng Hoe đưa thuốc cho Hình Võ, anh cụp mắt nhìn một cái, rồi nghiêng đầu đi, nhàn nhàn nói: “Cai rồi.”

Tóc Vàng Hoe không tin, nhìn anh: “Anh nói thật đấy à? Cái này cũng có thể cai được sao?”

Hình Võ cong môi, trầm ngâm: “Đối với tôi mà nói thì trên đời này có hai việc, một là việc tôi muốn làm, hai là việc tôi quyết định làm.”

Tóc Vàng Hoe vui vẻ nghe Hình Võ nói, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Anh bị Tình Dã dạy hư rồi.”

Hình Võ sững sờ, sau đó mới nhận ra quả thực là vậy, đúng là câu nói vừa rồi của anh có chút phong cách khinh thường vạn vật của Tình Dã, Hình Võ cúi đầu, rồi cũng bật cười.

Tóc Vàng Hoe liếc nhìn anh, cuối cùng vẫn không kìm được đành lên tiếng: “Không biết bây giờ cô ấy thế nào? Có phát huy tốt trong kỳ thi không? Anh Võ, anh nói xem… Có phải cô ấy đang chuẩn bị ra nước ngoài không?”

Hình Võ rút tay khỏi túi, đặt trên lan can, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời đang lơ lửng xa xăm, trầm mặc không lên tiếng. Anh không biết ra nước ngoài du học cần chuẩn bị những gì, nhưng có lẽ kỳ thi mới chỉ là sự khởi đầu của Tình Dã mà thôi, nếu muốn ra nước ngoài, thì chắc chắn cần chuẩn bị rất rườm rà.

Anh thở dài một hơi và quay người rời đi, Tóc Vàng Hoe nhìn theo bóng lưng anh, hét to: “Đi đâu thế?”

“Về nhà ngủ.”

Sau khi thi đấu về nhà, chuẩn bị cho kỳ thi rồi bà nội đột ngột qua đời, anh đã chẳng có ngày nào được nghỉ ngơi đàng hoàng. Cùng với kỳ thi đại học đã kết thúc, đột nhiên Hình Võ cảm thấy rất mệt mỏi, vừa mới chui đầu và nhà là chẳng thấy xuất hiện, anh ngủ một mạch hai ngày liền, chẳng phân biệt nổi đâu là ngày đâu là đêm.

Trước kỳ thi, Hình Võ đã trả phòng khách sạn, về cơ bản là lầu một ở nhà đã hoàn thành, nhưng lầu hai vẫn chưa xong phần nội thất, nên buổi tối Hình Võ sẽ làm ổ dưới lầu một. Hai ngày sau kỳ thi đại học, anh ngủ như người chết, mặc cho Lý Lam Phương gọi dậy ăn cơm thế nào cũng chẳng gọi được, rất nhiều lần, Lý Lam Phương đã phải lặng lẽ đi đến trước người anh, rồi ngồi xổm xuống đưa tay lên mũi anh, để xem con trai mình có đang ngủ thật không.

Hình Võ quá mệt mỏi, sau một thời gian dài lao lực về thể xác và áp lực về tinh thần, nên khi được phóng thích thì anh đã ở trong trạng thái tiềm thức suốt hai ngày để tự điều chỉnh.

Đến sáng ngày thứ ba, sáng sớm khi Lý Lam Phương tỉnh dậy, Hình Võ đã nấu một bàn đồ ăn, khiến bà ấy giật mình, hỏi: “Con dậy từ mấy giờ thế?”

“Bốn rưỡi.”

“Nấu nhiều đồ ăn vậy làm gì? Hai người ăn hết thế nào được?”

“Rảnh.”

Lý Lam Phương bị anh làm cho bực đến bật cười: “Rảnh thì đến nhà xưởng đi.”

“Lát nữa đi.”

Hình Võ và Lý Lam Phương ngồi trong sân, chan hòa cùng dùng bữa sáng, sau đó Hình Võ lái chiếc xe máy xuyên qua các con phố, đến Nhà máy thực phẩm Tình Cốc.

Anh để xe máy ở sân, quay đầu lại nhìn lên chữ “Tình” phía trước nhà máy, mấy ngày trước, Răng Nanh đã kiếm người thiết kế lại, thêm hiệu ứng ánh lửa chói loá xung quanh chữ “Tình”, cảm giác rất nóng, nhưng khi anh nhìn lại cảm thấy vô cùng bắt mắt.

Một ngày bận rộn bắt đầu từ buổi sáng, Hình Võ dần làm quen với những thứ mà Tình Dã để lại, thỉnh thoảng anh lại ngẩn ngơ nhìn đống ghi chép mà Tình Dã ghi chú trước khi cô rời đi. Mấy ngày sau kỳ thi đại học, về cơ bản là anh đều bận rộn từ sáng sớm cho đến tối, sau đó mới về nhà ăn cơm cùng Lý Lam Phương.

Những tháng ngày bỗng trở nên đơn điệu, không biết từ khi nào, cô gái ấy đã trở thành tia sáng trong cuộc đời anh, chỉ cần nhìn thấy cô thì cuộc sống sẽ không còn tẻ nhạt nữa, nhưng khi cô rời đi, dường như anh lại đột nhiên nhiên mất đi phương hướng.

Nhóm Hổ Mập, Phương Lôi cũng những người khác đều đang ở nhà đợi kết quả thi và bận rộn chọn trường, mà trong mấy ngày nay, những học sinh không có bất cứ hy vọng gì ở kỳ thi đều liên lạc với Hình Võ, để hỏi anh xem trong xưởng có thiếu người hay không. Hiện tại, nhà xưởng có Lưu Niên, Đỗ Kỳ Yến và Răng Nanh, quả thực là rất cần một nhóm công nhân cố định, vì vậy nhà máy thực phẩm này có thể coi là nơi cung cấp cơ hội việc làm cho một nhóm học sinh mới tốt nghiệp cấp ba.

Cuộc sống luôn đưa đẩy con người về phía trước, Hình Võ từ một chuyên gia sửa chữa, chẳng mấy khi nghiêm túc cũng bắt đầu học hành kinh doanh. Để nhà máy hoạt động tốt hơn, cứ mấy ngày anh lại đến nhà sách trong Thị trấn một lần, để mua vài cuốn về nghiên cứu mô hình sản xuất.

Nhưng đôi khi lại quá nhàm chán đành nằm dài, ngủ trên ghế, Răng Nanh luôn cười nhạo, nói anh là một kẻ thô lỗ lại giả bộ làm người có văn hoá, còn hỏi anh đọc có hiểu gì hay không? Hiểu hay không không quan trọng, chỉ là đột nhiên anh đã cảm thấy thích thú với quá trình này, cũng như cách mà vô số lần cô cầm cuốn sách trên tay vậy.

Một buổi chiều vài ngày sau đó, cũng như mọi ngày, Sư phụ Thư cầm sách nằm trên ghế tựa ngoài sân, trong cơn mơ màng, anh nghe thấy tiếng la hét thất thanh của Tóc Vàng Hoe: “Anh Võ, anh Võ, anh xem ai quay lại rồi này!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất