Chồng Cũ Tôi Là Một Kẻ Lụy Tình

Chương 11

Chương 11
Tối hôm đó tôi bị Chu Cảnh Ngôn bế về Chu trạch.
Cái căn biệt thự lớn mà tôi đã nói lời tạm biệt và sẽ không bao giờ quay lại ấy đấy, tôi lại đến rồi đây!
Khi bị Chu Cảnh Ngôn ném lên giường lớn, tôi thấy bộ đồ ngủ lụa của mình trên đó.
Tôi dùng hai ngón tay nhấc lên.
"Ôi, Chu Cảnh Ngôn, những ngày em không có ở đây, anh không làm chuyện gì bậy bạ với bộ đồ ngủ của em đấy chứ?"
Mặt băng sơn đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh.
"Nói bậy! Anh chỉ muốn ở gần mùi hương của em hơn một chút..."
Anh ta lười giải thích thêm.
Anh ta cúi người, chặn lại đôi môi còn đang chế giễu của tôi.
Tôi gần như tan chảy trong ánh mắt của anh ta.
Trong những đợt sóng do Chu Cảnh Ngôn tạo ra, mọi phòng tuyến của tôi đều bị phá vỡ.
Ba năm qua, những tình cảm mà tôi cố ý che giấu.
Lúc này đều như thủy triều phun trào.
"A Ninh... Vợ ơi..."
Khi thủy triều rút đi, anh ta gọi tôi từng tiếng một.
"Em cũng gọi anh một tiếng đi, được không?"
Tôi bám vào người anh ta, thở không đều mà gọi một tiếng:
"Chồng ơi..."
Ánh trăng chập chờn. Mặt biển lại cuộn lên những con sóng lớn.
Anh ta như muốn trút hết tình yêu đã kìm nén bao năm.
Hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tôi.
Cả đời này tôi chưa bao giờ cầu xin như vậy.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mở mắt ra, đã là trưa hôm sau rồi.
Lại đối diện với đôi mắt đen láy, sáng rực của anh ta.
Tôi cảnh giác kéo chăn lên.
"Nói chuyện! Chúng ta nói chuyện đi!"
Nếu không chuyển chủ đề, tôi sợ mình sẽ "chết" trên cái giường này mất.
Chu Cảnh Ngôn thu lại sức lực vừa định lao vào tôi, tựa vào đầu giường.
"Vậy em hỏi đi, muốn nói chuyện gì?"
Cơ thể tôi mệt mỏi rã rời, may mà đầu óc vẫn còn hoạt động nhanh nhạy.
"Cái đó, cái ý tưởng thuê người đến chọc tức em, ai đã bày cho anh vậy?"
Cái này nhìn là biết không phải Chu Cảnh Ngôn có thể nghĩ ra.
Anh ta bĩu môi: "Giang Diệc Hành chứ ai, cậu ta nói tìm người đến để em ghen, rồi ôm một cái, hôn một cái, thế là thành công."
Tôi trợn tròn mắt: "Anh ta yêu đương nát bét ra mà cũng đòi lên lớp dạy anh à?"
Giang Diệc Hành là bạn thân từ bé của Chu Cảnh Ngôn. Hai người lớn lên cùng nhau, hiểu rõ nhau như anh em sinh đôi vậy.
Nhưng theo tôi biết, Giang Diệc Hành tự mình theo đuổi vợ cũng mất mấy năm rồi. Cái trình độ như vậy mà cũng có thể làm quân sư quạt mo cho Chu Cảnh Ngôn được sao?
Chỉ có kẻ ngốc trong tình yêu như Chu Cảnh Ngôn, mới chịu nghe lời quân sư "chó má" của bạn thân mình thôi.
Chu Cảnh Ngôn ấm ức lẩm bẩm:
"Thì cậu ta có vợ rồi mà. Em không biết sau khi em ly hôn với anh, cậu ta ngày nào cũng chọc tức anh đâu… À đúng rồi."
Chu Cảnh Ngôn cầm điện thoại lên, lướt trong vòng bạn bè.
Rồi giơ một bức ảnh chiếc áo len lên nói với tôi:
"Vợ ơi, Giang Diệc Hành có cái này, anh cũng muốn."
Một chiếc áo len có hình trái tim khổng lồ ở ngực.
Tay áo còn một bên dài một bên ngắn.
Xấu đến mức chó cũng không thèm mặc.
Tôi nheo mắt: "Anh thật sự muốn sao? Anh sẽ mặc chứ?"
Chu Cảnh Ngôn gật đầu lia lịa.
"Mặc, anh muốn mặc để chọc tức chết cậu ta."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất