Chương 2
Tôi vội vã lao vào cuộc sống tự do của mình.
Mua váy mới, uốn tóc xoăn bồng bềnh, còn trang điểm đậm với son môi đỏ rực.
Đến câu lạc bộ Bạch Mã, Văn Văn kéo tôi xoay vòng vòng.
"Bảo bối, bảo bối! Hôm nay tớ cho cậu một màn lớn! Cứ chờ xem nhé!"
Tôi vừa ngồi xuống. Tám anh 'trai bao' đồng loạt bước vào.
Mỗi người một vẻ đẹp trai riêng, sánh ngang với tám món ăn lớn.
Gói 'tranh sủng' đầu bảng của câu lạc bộ Bạch Mã. Tám anh đẹp trai tranh giành tôi, chỉ thiếu điều đánh nhau trước mặt tôi.
Từng tiếng "chị ơi" ngọt ngào làm tôi rụng rời cả xương cốt.
Tôi rút thẻ ra quẹt một tràng.
Anh chàng cơ bắp vạm vỡ ôm chai Ace of Spades, giơ bảng đèn nhấp nháy rồi đến.
"Chị ơi, champagne với kỷ tử, chúng ta vừa uống vừa bồi bổ nhé."
Ngồi bên cạnh tôi là cậu em 'trà xanh' vừa thắng trong cuộc 'tranh sủng'.
Tôi vừa định nhận ly rượu thì điện thoại reo.
Màn hình hiện lên hai chữ "Chồng yêu". Tôi chào Văn Văn đang đắm chìm trong men say và tiếng nhạc, rồi ra ngoài phòng riêng nghe điện thoại.
"Em đang ở đâu?"
Là giọng nói quen thuộc của Chu Cảnh Ngôn.
Nếu là trước đây, câu này có nghĩa là anh ta cần tôi. Thường thì hoặc là anh ta say rượu, hoặc là có dịp cần có phu nhân Chu.
Tôi luôn có mặt ngay khi được gọi.
Anh ta chỉ cần nói "Em đang ở đâu", mười phút sau tôi có thể xuất hiện trước mặt anh ta. Nhưng đáng tiếc bây giờ tôi không còn là phu nhân Chu nữa rồi.
Giọng tôi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đang bận, có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại, có lẽ cuối cùng anh ta cũng nhận ra chúng tôi đã ly hôn.
Anh ta cứng nhắc tiếp tục lên tiếng: "Con bé cứ khóc mãi, anh dỗ không được. Chắc là nhớ mẹ rồi, em có muốn về xem không?"
Tôi cẩn thận xác nhận lại một lần. Cuộc điện thoại này quả thật là do Chu Cảnh Ngôn gọi đến.
Anh ta bị nhập hồn rồi sao?
"Tử Tử khóc gì chứ, nó là một con chó mà! Anh thấy nó không vui thì cứ cho nó hai hộp pate. Thế nhé, tôi đang bận, tạm biệt."
Tôi không đợi anh ta nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, tôi chủ động cúp điện thoại của Chu Cảnh Ngôn.
Sướng điên!
Quay người đẩy cửa, tôi lại lao vào vòng tay ấm áp và vững chắc của các cậu em.
Cảm giác ở giữa rừng hoa thật tuyệt, tôi cũng hơi hiểu Chu Cảnh Ngôn rồi. Bảo sao ba năm qua anh ta lại có thể thu hút nhiều 'ong bướm' đến vậy.
Đúng lúc tôi và Văn Văn đang nhảy nhót điên cuồng trong sàn nhảy, cậu em 'trà xanh' đứng ở cửa, giọng nói lộ vẻ không vui:
"Anh là số mấy vậy, mới đến à? Sao lại dám xông thẳng vào đây cướp người thế?"