Chương 11: (Hoàn)
"Anh sẽ không mềm lòng chứ?" Đầu dây bên kia, Tang Vân trêu chọc.
"Không, tôi chỉ thấy làm vậy quá đáng."
"Nếu anh biết, cô ta vì dự án mà ép cha mẹ tôi chết thảm, anh sẽ không thấy tôi làm quá đáng đâu!" Cô ta cười lạnh, "Tôi hận không thể lột da xẻ thịt cô ta."
Tin tức Bạch Nhiễm bị bắt vào tù đến, tôi đang đưa Giai Giai ra sân bay.
Dường như con gái cũng có cảm ứng, ngay tối Bạch Nhiễm bị bắt, bệnh viện đã báo tin Giai Giai tỉnh lại.
Trên điện thoại, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Nhiễm, là lời cầu xin cuối cùng của cô ta.
"Thẩm Trạch, anh có thể đến gặp em một lần được không, em chỉ còn mỗi anh thôi!"
Tôi giơ tay trả lời "Được".
Nhưng ngay giây tiếp theo liền tắt nguồn, đưa Giai Giai lên máy bay.
Chỉ là tôi không ngờ mình vừa xuống máy bay đã nhận được tin Bạch Nhiễm tự sát.
Trong ảnh, cô ta nắm chặt một chiếc nhẫn trong tay.
Đó là kỷ vật định tình tôi tặng cô ta khi chúng tôi ở bên nhau được tháng đầu tiên.
Trên điện thoại, còn có vô số tin nhắn Bạch Nhiễm gửi đến.
Cho đến cuối cùng, cô ta mới nhận ra câu "được" của tôi chỉ là đang trêu đùa cô ta.
Tôi cũng muốn cô ta nếm trải cảm giác, đầy ắp mong chờ dần dần tan biến, một bầu nhiệt huyết bị người khác dập tắt.
Giai Giai thích biển, chúng tôi định cư ở ven biển.
Khi hoàng hôn buông xuống, con bé xách một xô cua chạy vào lòng tôi.
"Bố ơi, Giai Giai muốn ăn cua to!"
(Hết truyện)