Chương 2:
Mỗi khi mới tỉnh dậy tôi đều phải mơ màng một lúc.
Đầu óc lơ lửng, vẫn còn nghi ngờ mình chỉ đang nằm mơ.
Tối qua vậy mà lại mơ thấy chồng biến thành mèo, có tai dài, có đuôi, bám dính lấy người, kiêu ngạo nhưng dễ bắt nạt, thật là quá hoang đường.
Nhưng mà…
Cũng đáng yêu phết.
Tôi nhẹ nhàng luồn ngón tay vào tóc anh ấy, vuốt ve một cách lơ đãng, xoa nắn, xoa bóp, xương sống cứng đờ của Lục Ly dần mềm nhũn, trên mặt ửng hồng như say.
“Tai đâu rồi?”
“Mau biến hình đi, mau biến hình!”
Mắt tôi mơ màng.
Dựa vào vài phần buồn ngủ, tôi ôm anh ấy vừa hôn vừa xoa nắn nói năng lảm nhảm.
“Là chồng nhà ai mà đáng yêu thế này! A hi hi hi, là của nhà tôi!”
“Đẹp trai thế này, nhìn là biết muốn được hôn rồi.”
“Cái miệng nhỏ xinh đáng yêu thế này là để vợ hôn thôi, moah moah moah moah, ngoan bảo, ngoan mèo con, hôn cho nát cả môi.”
Tôi xoa xoa mặt anh ấy, rồi hôn lung tung hết chỗ này đến chỗ khác, hai tay chiếm lấy đôi tai mèo mềm mại lông xù, có chút yêu thích không nỡ buông.
Lục Ly bị xoa đến tóc tai bù xù.
Anh ấy nghiêng đầu ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt hoảng sợ, mắt mở to tròn xoe và sáng long lanh, môi mỏng và đỏ, nhìn mềm mại, rất dễ hôn.
Mắt đỏ hoe, như thể bị bắt nạt.
Ồ…
Đầu óc tôi bỗng tỉnh táo trở lại, là tôi bắt nạt đấy!
Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất quay cuồng, cả người tôi bị anh ấy đè xuống.
Cảm giác áp bức mãnh liệt đổ ập xuống tôi.
Tôi dùng tay chống lại, đặt lên ngực anh ấy, ấm áp và mềm mại, nhịp tim đập mạnh từ đầu ngón tay lan truyền đến nửa người.
Nắng sớm như đường tan chảy.
Nồng nàn, ngọt đến ngạt thở.
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai tôi: “Có giỏi thì tiếp tục đi!”
Lời anh ấy chưa dứt.
Những lời còn dang dở biến thành tiếng thở dài run rẩy.
Trong đời tôi ghét nhất ai chọc tức mình.
Tiếp tục thì tiếp tục, khinh thường ai chứ!