Chương 6
Đoạn video đó là do bạn thân gửi cho tôi.
Cô ấy lúc sinh con nằm viện, nghe được không ít chuyện thị phi, trong đó có cả việc giữa Hứa Khắc Minh và Lâm Mộng.
Video là từ camera giám sát trong phòng bệnh, không rõ vì sao bị rò rỉ ra ngoài, bạn tôi coi như tin tám nhảm rồi gửi cho tôi xem.
Xem kỹ ngày giờ trong đoạn ghi hình, chính là hôm Hứa Khắc Minh nước mắt nước mũi thề thốt với Lâm Mộng:
“Em yên tâm, đời này anh sẽ không có con riêng, con trai em chính là con trai anh.”
Tức là ngay sau khi "nhận con", hai người không kiềm được mà lên giường luôn.
Nếu hôm đó tôi không rời đi ngay, thì có khi còn được chứng kiến trực tiếp “phiên bản thực tế”.
Khi xem xong đoạn video, sắc mặt Hứa Khắc Minh liên tục thay đổi. Cuối cùng anh ta mở miệng:
“Lâm Mộng chết rồi, em còn so đo với người chết làm gì?”
Tôi thất vọng nhìn anh ta, không hiểu sao ngày trước mình lại đi cưới một người đàn ông ghê tởm đến vậy.
Ra khỏi quán cà phê, tôi xóa hết toàn bộ thông tin liên lạc của Hứa Khắc Minh trong điện thoại.
Sau đó anh ta đổi số liên tục nhắn tin, nhưng bị tôi chặn vài lần cũng biết điều mà im lặng.
Cùng sống một thành phố, nhưng không cố tình thì cũng chẳng có cơ hội gặp lại.
Thế mà lại có một lần tôi gặp mẹ Hứa Khắc Minh đang dẫn Hứa Hạo đi siêu thị mua đồ. Từ xa nhìn thấy tôi, bà ta ánh mắt phức tạp, vội kéo đứa bé tránh sang một bên.
Cuộc sống của tôi cũng dần ổn định trở lại.
Tôi gom hết tiền tiết kiệm mua một căn hộ nhỏ.
Cũng từng vài lần yêu đương, nhưng cứ mỗi lần đến lúc bàn chuyện cưới xin, tôi lại lùi bước.
Cuộc hôn nhân với Hứa Khắc Minh đã để lại trong tôi một vết sẹo tâm lý.
Nhưng trong công việc, tôi ngày càng phát triển, mấy năm sau, được đề bạt làm giám đốc chi nhánh công ty.
Ngày đầu tiên nhậm chức, tôi họp mặt toàn bộ nhân viên — và rồi nhìn thấy một gương mặt không ngờ tới trong hàng ghế dưới.
Hứa Khắc Minh.
Anh ta tóc tai bết dính, quầng thâm dưới mắt đậm như gấu trúc, nhìn có vẻ như đã lâu không ngủ đủ.
Anh ta cũng sững sờ khi nhìn thấy tôi.
Tôi quét mắt qua anh ta, giữ nguyên gương mặt bình tĩnh rồi tiếp tục phần phát biểu.
Chúng tôi ngầm hiểu, trong công ty giấu nhẹm mối quan hệ cũ.
Cho đến một hôm, anh ta vội vã chạy vào văn phòng tôi, trực tiếp gọi tên:
“Thư Mẫn, Hạo Hạo bị tai nạn xe, tôi xin nghỉ!”
Nói xong liền quay đầu chạy.
Chính vì anh ta gọi tên tôi, lại nói là “Hạo Hạo bị tai nạn” chứ không phải “con trai tôi”, nên vài quản lý đang họp trong phòng lập tức sinh nghi.
May mà ai cũng biết giữ miệng, không ai hỏi tôi trực tiếp.
Nhưng hôm sau, cả công ty đã bàn tán râm ran.
"Hóa ra con của Hứa Khắc Minh không phải là con ruột!"
Tôi nghe được chuyện này khi đang trong phòng vệ sinh.
Nếu không vô tình nghe nhắc đến, chuyện này tôi cũng quên mất rồi.
Tính ra, tôi và Hứa Khắc Minh đã ly hôn gần 5 năm, Hứa Hạo cũng đã 9 tuổi, là học sinh tiểu học.
Chuyện vỡ lở là do tai nạn bất ngờ.
Hứa Hạo vẫn do mẹ Hứa Khắc Minh dùng xe điện đón đưa. Hôm đó lúc rẽ cua thì va phải một anh shipper vượt đèn đỏ.
May mắn là cả hai chỉ bị gãy xương nhẹ.
Nhưng khi vào viện cần truyền máu, xét nghiệm mới phát hiện: Hứa Hạo nhóm máu B.
Trong khi Hứa Khắc Minh là nhóm A, còn Lâm Mộng là nhóm O.
Chuyện đến đây là quá rõ ràng.
Một vài đồng nghiệp thân với Hứa Khắc Minh đi viện thăm, tận mắt thấy anh ta hoảng loạn hỏi bác sĩ:
“A và O thì thật sự không thể sinh ra con nhóm B sao? Thật không thể à?”
Mọi người cảm thán, rồi lặng lẽ rút lui.
Nhưng thông tin đã lan rộng khắp nơi.
Hứa Khắc Minh rõ ràng cũng biết tin này, khi quay lại công ty thì tinh thần sụp đổ, làm việc liên tục mắc lỗi.
Cấp trên đã nhiều lần mời vào phòng nói chuyện, phê bình trước toàn thể nhân viên, anh ta cũng chỉ uể oải:
“Muốn mắng thì mắng, tôi chịu.”
Thư ký kể lại cho tôi, Hứa Khắc Minh đã làm xét nghiệm ADN — kết quả khẳng định: đứa trẻ không phải con anh ta.
Tôi vui mừng được đúng một phút.
Sau đó liền gọi HR lên văn phòng.
Tôi vừa mới ngồi vào ghế giám đốc chi nhánh, xung quanh còn vô số ánh mắt soi mói, cạnh tranh, không thể để ai kéo tôi tụt lại.
Từ cửa kính văn phòng, tôi thấy phòng nhân sự và Hứa Khắc Minh vào phòng họp nhỏ.
Nửa tiếng sau, anh ta giận dữ quay lại chỗ, gom đồ rồi rời khỏi công ty.
Tối đó, anh ta chặn tôi dưới khu chung cư. Tôi không bất ngờ.
Hứa Khắc Minh trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy oán hận:
"Thư Mẫn, em phải làm đến tuyệt tình thế này sao?"