Chương 227: Hội nghị
Nguồn: EbookTruyen.VN
Trên chân của hắn ta rõ ràng có một lớp chiến giáp thật dày màu tối đen, ai ngờ đôi giày kia lại tự động biến thành lớn hơn, để hắn ta có thể dễ dàng mang vào.
“Không tồi, không tồi.”
Tên hề hài lòng mang giày vào, sau đó dùng tư thế rất buồn cười đi dạo một vòng trên không.
Đột nhiên, hắn ta quay sang nhìn màn sáng, hạ giọng nói: “Nghe nói đôi giày này có thể thay đổi ngoại hình tùy ý?”
Hắn ta có vẻ thấp thỏm, giơ ngón tay lên chỉ vào đôi giày trên chân: “Xin cho tôi một đôi màu đỏ.”
Ngay tức khắc, đôi giày biến thành màu đỏ.
“Không, không, tôi muốn hai màu đỏ vàng cơ.”
Đôi giày màu đỏ ngay lập tức biến thành đôi giày có màu đỏ vàng đan xen.
“Như vậy... tôi ước đây là một đôi giày mũi nhọn.”
Hai mũi giày liền kéo dài ra và nhọn hơn, ngay sau đó biến thành hình dáng mà hắn ta mong muốn.
Chú Hề Tử Thần dùng hai tay che miệng lại, làm ra một biểu hiện kinh ngạc, rồi đột nhiên hắn ta điên cuồng cười phá lên, giọng nói hết sức vui sướng: “Nhờ có người tham gia trò chơi Người Bất Tử, nên Chú Hề tôi mới có thêm một đôi giày!”
Hắn ta nâng chân lên để cho mọi người có thể hoàn toàn thấy rõ đôi giày trên chân mình.
“Này trò chơi Người Bất Tử, ngươi có thấy được không thế? Cái Vũ Hội Hóa Trang này của ngươi hỏng bét hết cả rồi.” Tên hề vừa cười hi hi vừa nói.
Giờ khắc này, một tia may mắn trong lòng mọi người đều tan biến hết.
Lúc đầu, có không ít người thông minh vốn đã nghĩ theo hướng khác.
... Trò chơi Người Bất Tử đã triển khai những biện pháp phòng bị chặt chẽ như vậy, Chú Hề chắc chắn sẽ không bắt được người đó. Có lẽ... Có lẽ hắn ta chỉ vớ đại một bộ xương nào đó đến để dọa mọi người mà thôi.
Nhưng lúc này, họ lại trông thấy đôi giày Quán quân thần kỳ kia, một đôi giày thứ thiệt chứ không phải hàng giả hàng nhái. Như vậy tức là bộ xương trong tay tên hề chỉ có thể là xác chết của vị Quán quân kia mà thôi.
Gặp quỷ rồi! Rõ ràng trò chơi đã che giấu thân phận người chơi tỉ mỉ như thế, vậy mà Chú Hề Tử Thần vẫn có thể tìm ra Quán quân rồi giết chết gã ta.
Việc này thật sự quá quỷ dị.
Không thể giải thích được.
Chỉ thấy trên màn hình, tên hề nói như đang thật sự tán gẫu với người xem: “Đôi giày này quả là tuyệt vời, tôi thật muốn có thêm vài thứ như thế nữa. Ôi, người bạn yêu quý, có lẽ lần tới bạn sẽ sẵn lòng tham gia vào trận đấu Người Bất Tử, để mang vài món đặc sắc về cho tôi chăng? Ừ, kết cục của bạn hiển nhiên sẽ giống như ba vị Quán quân trước, nhưng xin hãy yên tâm, tôi sẽ trân trọng phần thưởng của bạn mà!”
Nói xong câu đó, Chú Hề Tử Thần đột nhiên cúi chào bằng một tư thế rất lịch sự tao nhã. Sau đó, hắn ta vừa cười ha ha vừa bay lên trời cao, dần dần biến mất sau những tầng mây, chỉ có tiếng cười là còn văng vẳng vang vọng thật lâu.
Mãi cho đến khi tiếng cười ấy không còn nữa, tất cả quang não và máy truyền tin trên thế giới mới đồng loạt tắt đi.
Chỉ sau một thoáng lặng im, đủ loại phản ứng lập tức bùng nổ.
Một người đàn ông ngơ ngác nhìn quang não của mình, sau đó thở dài nói: “Thôi đi, sinh mệnh vĩnh hằng gì đó cũng chỉ là một cái bẫy, anh sẽ không tham gia vào trò chơi Người Bất Tử này đâu.”
Bà vợ ngồi đối diện anh ta đột nhiên bật khóc, ôm chầm lấy anh ta, nức nở nói: “Chúng ta không cần bất tử, chúng ta chỉ cần bình an là tốt rồi.”
Người đàn ông nọ vỗ vỗ lên lưng vợ, chỉ cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ nhẹ nhõm thế này.
Anh ta lẩm bẩm nói: “Em yên tâm, cái tên quái vật kia rất kinh khủng, anh nghĩ chỉ cần là người bình thường thì đều bỏ qua trò chơi này thôi. Mà có khi chúng nó vốn bắt tay với nhau bày ra âm mưu này cũng không chừng.”
Đối mặt với Chú Hề Tử Thần đáng sợ này, có người đập quang não, có người đờ người ra, có người tự đập vào ngực mình, nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ phải làm sao mới có thể tham gia trò chơi mà không bị hắn ta phát hiện.
- ---------
Vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện.
“Tên nhóc này đúng là biết diễn thật đấy!” Trương Anh Hào thích thú nói.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cậu ta rất hưởng thụ quá trình đó.” Liêu Hành nhận xét một câu rồi nâng ly rượu trong tay lên uống một hơi, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Công việc của nhà khoa học là nghiên cứu những thứ khó hiểu, nhưng tôi không ngờ, chúng ta có thể mang thứ không thể hiểu đó đi đánh nhau sảng khoái như vậy.”
“Đừng sơ ý, bây giờ chính là lúc căng thẳng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cậu cẩn thận quá rồi, tôi thấy có lẽ không ai dám tham gia trò chơi này nữa đâu.” Liêu Hành lắc lắc đầu.
“Chỉ sợ trò chơi này lại làm ra thay đổi gì đó.” Trương Anh Hào nói.
“Ơ? Diệp Phi Ly định đi đâu đấy?” Cố Thanh Sơn nhìn vào màn hình hỏi.
Chỉ thấy Diệp Phi Ly đã cởi chiến giáp ra, tung đôi cánh xương sau lưng mình rồi xuyên thẳng qua các tầng mây. Nhìn dáng vẻ của hắn ta thì hình như đang vội vàng chạy tới một địa điểm nào khác.
[Tiên sinh Diệp Phi Ly đang dựa theo phương án tiến hóa của tôi, tiến hành thanh trừ Quỷ giết người.] Nữ Thần Công Chính trả lời.
“Người kia do Cố Thanh Sơn giết, chắc chắn anh bạn Quỷ giết người của chúng ta bị kích thích rồi.” Liêu Hành cười to nói.
“…Thôi cũng được, cậu ta mạnh hơn một chút là chuyện tốt.” Cố Thanh Sơn nói.
[Thưa ngài, có thể cho tôi đôi giày kia không? Tôi muốn nghiên cứu thứ này.] Nữ Thần Công Chính hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn qua Trương Anh Hào.
“Thứ đó tôi không dùng được.” Trương Anh Hào nói.
“Vậy được, chờ sau khi Diệp Phi Ly quay về, cô cứ mang đi mà nghiên cứu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật xa xỉ. Một cây quyền trượng, một đôi găng tay, một đôi giày. Mớ phần thưởng dành cho Quán quân ấy đều tặng cho máy móc hết.” Liêu Hành khẽ nói nhỏ.
[Liêu tiên sinh, nghiên cứu của tôi vô cùng quan trọng, xin ngài ghi nhớ điều này.] Nữ Thần Công Chính nói.
“Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng không dùng được, tùy cô đấy.” Liêu Hành nói xong, xoay người đi tiếp tục nghiên cứu thiết bị Bước nhảy siêu tốc của ông.
Lúc này, Nữ Thần Công Chính nhắc nhở: [Thưa ngài Cố Thanh Sơn, đã tới giờ rồi, chiến hạm vũ trụ cỡ nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.]
“Được, chúng ta lập tức lên đường.” Cố Thanh Sơn đứng lên nói.
“Trương Anh Hào, anh đi cùng tôi.” Hắn vừa đi vừa quay đầu nói với đối phương.
“Đi đâu thế?” Trương Anh Hào giật mình hỏi.
“Anh thử nói xem? Đây là yêu cầu chính anh nói ra.” Cố Thanh Sơn nói.
“A! Được! Vậy trước tiên chúng ta về tắm rửa, cạo râu, thay bộ quần áo sạch sẽ.” Trương Anh Hào nói.
“Cái này không quan trọng.” Cố Thanh Sơn không chắc chắn nói.
“Nói nhảm! Đây là chuyện rất quan trọng.” Giọng nói của Trương Anh Hào bỗng to hơn, trông anh ta có vẻ khá căng thẳng.
“Các cậu đi đâu vậy? Định lừa gạt ông già như tôi để đi tham gia bữa tiệc của mấy cô nàng ư?” Liêu Hành bỗng cảnh giác hỏi.
“Không phải.” Cố Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi đi tham gia Hội nghị Quốc tế, bình thường loại hoàn cảnh này rất cần giữ hình tượng cá nhân.”
“Là dạng hội nghị gì vậy?” Liêu Hành hỏi tiếp.
“Về việc cung cấp vắc-xin biến đổi gien.” Cố Thanh Sơn trả lời: "Nếu chúng ta có thể thuyết phục các quốc gia khác đồng ý phân phát vắc-xin biến đổi gien cho người dân, như vậy hệ thống trò chơi của chúng ta sẽ có thể tiến hành tuyển chọn chức nghiệp.”
“Căn cứ vào kết quả tuyển chọn chức nghiệp để tiêm loại vắc-xin biến đổi gien tương ứng ư?” Liêu Hành hỏi.
“Đúng là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
------oOo------