Chương 245: Nói dối
Nguồn: EbookTruyen.VN
Tô Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía tám vị Phủ chủ, nước mắt vẫn khẽ khàng rơi xuống.
"Xin chờ tôi một chút, tôi muốn một mình từ biệt ông nội. ""
Tám vị Phủ chủ nhìn nhau rồi quay sang nhìn thi thể ông cụ, bỗng dưng cũng thấy hơi xúc động.
"Xin cô hãy để ý thời gian, chúng tôi chờ cô ở bên ngoài. ""
"Cảm ơn, tôi sẽ không để các vị chờ lâu. "" Tô Tuyết Nhi gật đầu.
"Được rồi, những người khác cũng ra ngoài cả đi. "" Những Phủ chủ nói.
Bây giờ, tất cả mọi người trong Tô phủ đều đang ôm những suy nghĩ của riêng mình, nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì nữa đã bị tám vị Phủ chủ đuổi ra ngoài.
Cửa được khép lại từ bên ngoài, phòng bệnh lại khôi phục yên tĩnh.
Tô Tuyết Nhi tỉ mỉ ngắm gương mặt ông cụ, đưa tay lau nước mắt.
"Ông nội, cảm ơn ông đã truyền vị trí gia chủ cho con. Có một chuyện, con phải nói cho ông biết. "" Cô khẽ nói, rồi vươn tay vuốt mớ tóc hỗn loạn trên đầu ông cụ, sửa sang lại cổ áo cho ông. Một lúc sau cô mới mở miệng lần nữa: "Cả đời này của con, chưa từng nói dối ông bao giờ, ngoại trừ ngày hôm nay. ""
"Đúng vậy, con sẽ không bảo vệ nhà họ Tô, bởi vì con kinh thường mỗi người ở đây, bọn họ đều sống trong bóng tối và hèn hạ, ngoại trừ lợi ích ra thì trên thế giới này không còn gì để họ quan tâm nữa. ""
Cô nhìn ông cụ.
"Ông nội, ông nói con dũng cảm, ngay từ đầu con đã không đồng ý, nhưng hiện tại nghĩ lại, con đột nhiên cảm thấy ông nói đúng. ""
Tô Tuyết Nhi mím môi rồi khẽ nói.
"Con sẽ không bao giờ để bất kỳ kẻ nào định đoạt vận mệnh của con. ""
"Con thề. ""
Cô đứng lên, khoác tấm áo choàng đính đầy sao trên người, đẩy cửa đi ra.
- ----------
Vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không.
Những tiếng kêu thống khổ, thảm thiết bao trùm toàn bộ không gian nơi đây rốt cuộc cũng dừng lại.
Diệp Phi Ly đặt mông ngồi trên nền đất, thở hổn hển, nửa ngày cũng không nói được lời nào. Cố Thanh Sơn đưa tay đặt trên bả vai hắn ta, thúc giục linh lực của mình lưu thông một vòng trong cơ thể hắn ta.
Thân thể Diệp Phi Ly không việc gì, không có bất cứ vấn đề gì.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn khá nghiêm trọng, hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy?"
Diệp Phi Ly lau mồ hôi trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Lỗ tai tôi đột nhiên đau kinh khủng, đau đến nỗi tôi không chịu nổi."
"Liệu có phải tai cậu sắp tiến hóa rồi không?" Liêu Hành rướn cổ ra, hỏi.
"Dạo gần đây, thỉnh thoảng tôi có thể nghe được những âm thanh kỳ quái, nhưng lại giống như bị thứ gì đó ngăn cách nên không thể nghe rõ rốt cuộc là âm thanh gì." Diệp Phi Ly cũng thấy rất lạ.
"Tình hình này khá giống với những triệu chứng khi sắp thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ." Anna nhận xét.
"Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy." Trương Anh Hào nói.
Hai người sở hữu Thiên Tuyển kỹ đều nói thế nên mọi người cũng tin mấy phần.
Lẽ nào Quỷ giết người cũng sẽ thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ?
Trong lòng mọi người yên lặng suy nghĩ một chút, ai nấy đều thấy cực kỳ tò mò đối với chuyện này.
"Dạo này cậu đã giết nhiều Quỷ giết người cao cấp như vậy, mà vẫn chưa đủ để tiến hóa hai tai à?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
"Tôi cảm thấy bấy nhiêu là đủ rồi, thậm chí còn vượt xa lượng năng lượng yêu cầu nữa kìa, nhưng không biết vì sao tai tôi vẫn mãi không chịu tiến hóa." Diệp Phi Ly hết sức ảo não. Hắn ta xoa xoa tai mình, nói tiếp:"Cũng may cơn đau lần này đã qua, có lẽ sẽ phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa."
"Tôi nghĩ, còn có một cách khác." Cố Thanh Sơn nói: "Đợi đến lúc tôi lấy được vật kia, có khi sẽ giải quyết được vấn đề của cậu."
"Thứ gì thế?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Cách điều chế thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh độ thuần khiết 99%, cả tôi và cậu đều cần." Cố Thanh Sơn cười nói.
Để có thể lên cấp "Tru Tà", cần phải thu thập đủ ba loại thuốc, mà thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh là một trong số đó. Vì vậy, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian, để có thể hoàn thành nhiệm vụ lên cấp Thần thông trước khi tiến vào thế giới tu hành. Nếu không thì chỉ đành phải đợi đến lần trở về thế giới hiện thực kế tiếp, hắn mới có thể lấy được ba loại thuốc đó.
Nhưng đợi đến lúc đó thì quá muộn… Như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả rút thưởng Thần thông mới ở Kim Đan kỳ.
"Nhân lúc trò chơi Người Bất Tử không có ở đây, mình phải nắm chắc thời cơ giải quyết dứt điểm chuyện này…” Hắn lẩm bẩm, sau đó cất tiếng gọi: “Nữ Thần Công Chính?"
[Thưa ngài, đã định vị xong.] Nữ Thần Công Chính đáp.
Một tấm màn sáng hiện ra, phía trên không ngừng xuất hiện các loại địa hình đồi núi. Nữ Thần Công Chính liên tục điều chỉnh vệ tinh theo dõi vị trí trên bản đồ, mãi cho đến khi hình ảnh trên màn sáng tương đối ổn định và rõ ràng.
Trên màn hình đang ghi lại cảnh ở một trang viên tư nhân, vừa rộng lớn lại vừa tráng lệ. Dưới ánh đèn leo lét, rất nhiều gia nhân đang tới tới lui lui vội vã chuẩn bị cùng trang trí.
Nơi này đang tổ chức một buổi tiệc gặp mặt linh đình khác, nếu đem so với vũ hội của nhà họ Tô thuộc Cửu phủ thì chỉ có hơn chứ không kém.
"Hải thú và Quỷ giết người vẫn còn hoành hành khắp nơi, ấy vậy mà những người cấp cao của Thánh quốc vẫn còn thời gian ở đây hưởng lạc, tôi nên nói đây là ưu điểm tiến hóa của loài người hay là khuyết điểm về mặt nhân tính đây?" Diệp Phi Ly bưng ly rượu lên, uống một ngụm thật to, lắc đầu cảm khái nói.
"Phục Hy và Liên Bang đã sắp áp chế đám được đám Quỷ giết người đang tác oai tác quái đó, duy chỉ Thánh quốc là không có bất kì hành động gì." Trương Anh Hào nói.
"Giáo hoàng không hề có một hành động nào, vốn dĩ ngay từ đầu đã không quan tâm đến số phận của người dân ra sao, nếu như phụ vưuơng của tôi còn sống..." Anna lắc đầu, không nói tiếp.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc lại, sau đó nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: "Đây là yến hội của Đỗ phu nhân, bất kể đang xảy ra tình huống gì, chỉ cần bà ấy chủ trì, nhất định sẽ có rất nhiều người tới, hơn nữa còn là những nhân vật có tiếng tăm."
Mọi người đều nhìn về phía Anna.
"Cô với bà ấy có vẻ rất thân quen?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Anna nói rất thản nhiên nhiên: "Đỗ phu nhân là bạn của phụ vương tôi. Tôi đã gặp bà ấy mấy lần, còn từng cùng nhau cưỡi ngựa nữa. Phụ vương của tôi có rất nhiều phụ nữ, tôi cảm thấy bà là người xuất sắc nhất trong số đó." Cô nghiêm túc đánh giá.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô vội vàng bổ sung: "Mẹ tôi qua đời khi tôi còn bé, phụ vương rất cô đơn… Tìm người phụ nữ khác là điều rất bình thường."
"Rất nhiều… phụ nữ…” Diệp Phi Ly thấp giọng lặp lại.
"Xã hội thượng lưu đều như vậy." Liêu Hành ghé đầu lại, nhỏ giọng nói.
Diệp Phi Ly nâng chén lại uống một hớp, lẩm bẩm nói:" Xã hội thượng lưu cách tôi xa thật đấy."
"Được rồi, mọi người cứ ở lại đây đi, nếu không có việc gì làm thì luyện tập cảm ứng linh lực, tôi sẽ đến Thánh quốc trước." Câu nói của Cố Thanh Sơn đã kết thúc đề tài tại đây.
"Anh nhất định phải đi sao?" Anna hỏi.
"Đúng vậy, tôi rất cần loại thuốc này." Hắn chỉ một chỗ trên màn sáng, hỏi: "Nơi cô nói là đây sao?"
"Không, đi qua phía bên trái một chút." Anna đáp.
"Nơi này?"
"Ừm, chính là chỗ này, lầu ba, căn phòng thứ bảy bên hành lang tay trái, phòng trưng bày lễ vật ngoại giao."
------oOo------