Chương 321: Gặp người của thế giới khác
Nguồn: EbookTruyen.VN
Theo như kinh nghiệm của họ, yêu ma có hàng nghìn hàng vạn chủng loại, mà ma đầu cảnh giới cao có sức mạnh rất lớn, ngay cả ba vị Thánh nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn bọn chúng mà thôi.
Thật may là những ma đầu cảnh giới cao kia đã nhanh chóng biến mất khỏi thế giới tu hành. Chẳng ai biết được chúng đến từ đâu, cũng chẳng ai biết chúng sẽ đi đến đâu.
Trong lúc mọi người đang thất thần thì lại thấy mười hai cường giả Phong Thánh cảnh liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, một người trong số họ bước ra, đi đến trước tế đàn, lớn tiếng nói: "Đã đến lúc rồi, xin cung nghênh bốn vị Tôn giả."
Lời này vừa dứt, mười hai cường giả Phong Thánh cảnh cùng với toàn bộ tu sĩ ở phía dưới tế đàn đồng thời quỳ một chân xuống đất, chắp tay hành lễ.
Lúc này, trên bầu trời phía Đông có một luồng khói xanh bốc lên, sau đó hóa thành Ngũ Trảo Thanh Long. Trên lưng nó cõng theo một ông già tóc bạc phơ, cưỡi mây lướt gió mà bay đến.
Bầu trời phía Nam cũng có một ánh lửa ngút trời bốc lên, trên một thanh trường đao được bao phủ bởi một ngọn lửa cháy rừng rực là nam tử khôi ngô cường tráng, bay về phía tế đàn.
Phía chân trời của hướng Tây Bắc có một con sóng lớn cuồn cuộn mạnh mẽ dâng trào, một nam một nữ đứng trên đỉnh con sóng, vừa cười nói vừa chầm chậm đi đến.
Bốn người này vừa hiện thân thì toàn bộ người ở dưới tế đàn càng lộ ra thêm vài phần cung kính.
Bốn người họ đáp cuống tế đàn, những hiện tượng kỳ lạ kia biến mất. Họ cùng vung tay lên nói: "Miễn lễ."
Nghe được lời này, đám tu sĩ mới dám đứng dậy.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: "Thực lực của bọn họ không phải Phong Thánh cảnh."
Ánh mắt của hắn dán chặt vào bốn vị kia, hắn cảm thấy trên người họ có một thứ sức mạnh khiến cho người khác khiếp sợ.
"Khá giống với Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương lúc trước." Ninh Nguyệt Thiền cũng cau mày nói.
"Không sai, bọn họ là những cường giả trên Phong Thánh cảnh." Cố Thanh Sơn khẳng định lại suy đoán của Ninh Nguyệt Thiền.
"Trên Phong Thánh cảnh còn có người mạnh hơn nữa... Lại còn là bốn cường giả như vậy..." Một tên tu sĩ ngơ ngẩn nói, hồn bay phách lạc.
Đám tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi.
Lãnh Thiên Tinh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, gương mặt tái mét, nói: "Bọn họ đều mạnh mẽ như vậy mà tại sao vẫn thua lũ yêu ma chứ?"
Câu nói này được thốt ra, đáp lại nó là sự tĩnh lặng đáng sợ, không một ai có thể mở miệng tiếp lời hắn ta.
Trên tế đàn, bốn vị Tôn giả và mười hai cường giả Phong Thánh đứng bàn bạc một lúc lâu, thỉnh thoảng lại nảy ra những cuộc cãi vã kịch liệt, dường như là không thể quyết định được một việc gì đấy.
Ngay khi ấy, những ảo ảnh này đột nhiên biến mất, một lúc sau lại xuất hiện trở lại, hình ảnh bây giờ cách hình ảnh trước đó một quãng thời gian rất xa.
Những người khác đều đã rời khỏi đó, chỉ còn lại bốn vị Chí tôn vẫn còn đứng trên tế đàn, mỗi người một góc, đều dùng tay bắt quyết.
Hình như bọn họ biết một loại bí pháp đặc biệt nào đó.
Lúc bốn người họ thi triển thuật pháp, bầu trời trên tế đàn nứt ra thành từng lớp một, để lộ ra dòng chảy thời không hỗn loạn.
Dòng chảy thời không chỉ kéo dài trong chốc lát rồi đột nhiên biến mất, trời đất khôi phục lại vẻ bình thường vốn có, điểm khác biệt duy nhất là bây giờ có thêm một thứ đồ trang sức kỳ lạ xuất hiện trên không trung, nó lóe lên một cái rồi vỡ thành tro bụi. Ngay sau đó, có ba bóng người cùng xuất hiện trên bầu trời.
Đám người Cố Thanh Sơn chờ mong theo dõi diễn biến tiếp theo, nhưng toàn bộ hình ảnh bỗng nhiên biến mất. Mọi thứ trước mắt hoa lên, tất cả đều đã bị đẩy ra khỏi bình bát.
Các vị tu sĩ liên tiếp xuất hiện ở trong Phật đường.
"Ơ?"
"Chúng ta ra khỏi đó rồi ư?"
"Sao tự dưng lại gián đoạn nhỉ?"
Các vị tu sĩ chỉ hoảng loạn trong nháy mắt rồi lập tức bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về một phía.
Cửa của Phật đường.
Ở nơi đó, có một loạt tu sĩ vừa thần bí vừa xa lạ đang đứng thẳng tắp.
Bọn họ đội một chiếc mũ rộng thùng thình, trên người mặc trường bào màu đen, hai tay đút vào trong ống tay áo. Cách ăn mặc như vậy khiến cho người khác không thể thấy được gương mặt của bọn họ, lại càng không thấy được những động tác nhỏ nhặt trên bàn tay họ.
Trong không khí vẫn còn lưu lại sự chấn động của pháp lực, mấy vết trầy xước rất sâu trên bình bát vẫn tỏa ra luồng khí nóng rực. Chắc hẳn những tên tu sĩ xa lạ này đã tấn công bình bát, cho nên mới khiến bọn họ bị đẩy ra ngoài.
Trên người đám tu sĩ xa lạ này cũng tỏa ra sóng linh lực của Nguyên Anh kỳ và Hóa Thân kỳ, mà bọn họ có vẻ cũng rất kinh sợ, vội vàng ngẩng đầu lên, bên dưới chiếc mũ rộng vành có thể thoáng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ.
Cả hai bên đều đang đánh giá đối phương.
Trong vài hơi thở ngắn ngủi, chẳng một ai lên tiếng. Vào giây phút này, dường như thời gian cũng đọng lại.
Các vị tu sĩ của thế giới tu hành phát hiện ra mình chưa bao giờ thấy những vị khách đội mũ này. Ninh Nguyệt Thiền, Lãnh Thiên Tinh và các vị đại tu sĩ đều là tướng quân chỉ huy quân đội nhiều năm rồi, do phải nắm rõ tình hình của cả quân đội, cho nên bọn họ đã ghi nhớ đại đa số tướng mạo của các tu sĩ vào trong thần niệm để không bao giờ quên. Vì vậy, họ chỉ cần liếc mắt một cái là đã phát hiện ra mình chưa gặp những người này bao giờ, đây là những người hoàn toàn xa lạ. Thậm chí cách ăn mặc, trang điểm cũng như vũ khí và áo giáp của những người này, bọn họ cũng chưa từng thấy bao giờ.
Chẳng lẽ đối phương là tu sĩ của thế giới Thần Võ? Nhưng mà những người tu hành của thế giới Thần Võ đều chết hết rồi, không có ai còn may mắn sống sót cả, điều này cũng đã được ba vị Thánh nhân kiểm chứng và đưa ra kết luận rồi.
Vì thế, những vị khách đội mũ này không thuộc về thế giới tu hành, mà cũng không thuộc về thế giới Thần Võ.
Nghĩ đến đây, toàn bộ tu sĩ, bao gồm cả Cố Thanh Sơn đều nhanh chóng hiểu ra một chuyện.
Một chuyện mà không ai nghĩ đến cả.
Ngay vào giờ phút này, lịch sử xuất hiện một bước ngoặt xưa nay chưa từng có mà không hề có một dấu hiệu báo trước nào.
Ngay vào giờ phút này, nền văn minh của hai thế giới khác nhau không hẹn mà gặp trong một thế giới thứ ba, một thế giới đã bị hủy diệt.
Thời gian luôn luôn trôi đi, nó sẽ không bao giờ dừng lại trong một giây này.
Cuối cùng, cũng có người phá vỡ sự im ắng khác thường ấy.
"A? Có người?" Tên cầm đầu của đám tu sĩ xa lạ cười nói. Trên người gã đeo một thanh trường kiếm, trong lúc nói chuyện, tay gã cũng rất tự nhiên đặt lên chuôi kiếm. Nhìn bề ngoài thì tên tu sĩ xa lạ này rõ ràng là một kiếm tu.
Nhìn bề ngoài thì tên tu sĩ xa lạ này rõ ràng là một kiếm tu.
Đám tu sĩ ở phía sau lưng thấy gã đặt tay lên thanh kiếm, lập tức ngầm hiểu trong lòng.
Tên tu sĩ xa lạ vẫn cười ôn hòa như trước, nói: "Bọn ta chính là..."
Ngay lúc này, điều bất thường đột nhiên xảy ra.
------oOo------