Chương 41: Tấm màn được vén ra
Nguồn: EbookTruyen.VN
Giờ khắc này, cả người cô tựa như một thanh trường đao băng lạnh phát ra sát khí.
Cố Thanh Sơn thấy vậy thì hoảng sợ.
Hai thuộc tính của Ngũ hành!
Lại còn là sự kiết hợp cực kỳ hiếm có giữa Phong và Kim!
Linh lực hệ Phong đặc biệt trong Ngũ hành được phân theo cảnh giới từ thấp đến cao là: “Tấn Tiệp Cấp Tốc”, “Cực Tốc Liên Kích”, “Phong Mang Tàn Ảnh”, “Cương Phong Loạn Lưu”, “Diệt Thế Phong Kiếp”.
Ninh Nguyệt Thiền đã khai hóa nguyên tố Phong đến giai đoạn thứ ba, với tuổi của cô thì đây đã là một thành tích xuất sắc. Rất nhiều đại tu sĩ Nguyên Anh khai hóa linh lực hệ Phong nhưng cuối cùng đến cuối đời cũng chỉ đạt đến mức ấy.
Không những thế, nguyên tố Kim cũng được Ninh Nguyệt Thiền khai hóa đến giai đoạn thứ ba “Phong Minh Thiết Cát.”
Rất ít người có thể đồng thời khai hóa hai đại linh lực Ngũ hành này, mà cho dù khai hóa rồi thì cũng chỉ có thể chuyên tâm tu luyện một trong số đó, khó mà tu cả hai chứ đừng nói đến để hai thứ dung hợp hoàn mỹ, hình thành chiến lực mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Nhưng Ninh Nguyệt Thiền lại làm được, nhìn bộ dáng bình tĩnh thảnh thơi của cô thì xem ra cũng không tiêu hao nhiều tinh lực lắm.
Cố Thanh Sơn thầm than một tiếng.
Cô nương này quả thực là một yêu nghiệt, thảo nào đời sau bình luận là nếu cô ta còn sống thì trong vòng mười năm cô có thể đấu một trận với Ma vương.
Điều đáng tiếc duy nhất là đao pháp bí phổ của thế giới này không nhiều, trình độ của nhóm tu sĩ về đao pháp cũng không ra làm sao. Thay vì dùng đao, không bằng dùng những binh khí khác.
Ninh Nguyệt Thiền giơ trường đao lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vô Diện Cự Nhân, khí thế trên người không ngừng tăng cao.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào trường đao, thật sự nhịn không được nên hỏi: “Sao cô lại lựa chọn đao làm binh khí?”
"Mâu, thương vụng về, kiếm lại dối trá, chỉ có đao là chính đạo, một mình một đường hướng tới vô địch." Ninh Nguyệt Thiền nghiêm túc đáp.
“Mâu, thương vụng về ta có thể hiểu được, nhưng còn kiếm sao lại dối trá?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Ninh Nguyệt Thiền liếc hắn một cái: “Sau này không cho phép ngươi sử dụng kiếm.”
Nói xong, cả cơ thể cô cũng biến mất, nhìn lại chỉ thấy cô đã bay vút lên trời cao, thâm nhập thật sâu vào trong những tầng mây dày đặc.
Ngay sau đó, giữa tầng mây vang lên tiếng thét to long trời lở đất của Vô Diện Cự Nhân.
“Đừng để ý.” Công Tôn Trí vỗ vỗ vào bả vai của Cố Thanh Sơn: “Cô ấy cũng đã từng sử dụng kiếm.”
“Vậy sao lại đổi sang dùng đao?”
“Ninh Nguyệt Thiền có một người sư huynh thân thiết là kiếm tu, ngày ngày luyện kiếm cùng cô, còn chỉ cô tu luyện kiếm thuật... Sau đó người này lại phản bội cô ấy. Từ đó về sau, Ninh Nguyệt Thiền vô cùng chán ghét kiếm cũng chán ghét kiếm tu, gặp một người thì đánh một người.”
Cố Thanh Sơn nói: “Gì mà lạ thế? Không ai quản cô ấy sao?”
Công Tôn Trí cười khổ: "Những người làm trưởng bối như bọn ta cũng muốn chủ trì công đạo nhưng ai bảo cô ấy là Ninh Nguyệt Thiền chứ? Hơn nữa mấy kiếm tu đó suốt ngày cứ bám dính lấy cô, nịnh bợ lấy lòng, lại không nhịn được muốn động tay động chân, bị đánh là đáng."
“Gặp một người đánh một người... Hạ độc thủ?” Cố Thanh Sơn trầm tư nói.
“Cũng chưa đến mức đó, bình thường cô ấy luôn đánh đến khi đối phương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì dừng tay.” Công Tôn Trí nói.
Cố Thanh Sơn tưởng tượng cảnh mình quỳ trước mặt Ninh Nguyệt Thiền cầu xin tha thứ thì vội vàng lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của của Cố Thanh Sơn, Công Tôn Trí suy nghĩ một chút rồi an ủi: “Đừng sợ, ngươi cũng không phải kiếm tu, không sao đâu.”
Ta... là kiếm tu đó. Cố Thanh Sơn lẩm bẩm trong lòng.
Chẳng qua là từ khi sống lại đến giờ, hắn chưa từng sử dụng kiếm thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, chắc không đến mức đắc tội với cô nương có thực lực khủng bố này đâu nhỉ.
Hơn nữa mình còn có ơn cứu mạng cô ấy, chắc không đến mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đâu...
Thật sự không được, mình phải trốn xa xa, chờ khi nào khôi phục được thực lực kiếm đạo rồi hãy nói.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ chợt nghe một tiếng nổ từ trên bầu trời truyền đến.
Ầm!
Một bóng đen từ trên tầng mây rơi xuống, đậm mạnh lên mặt đất.
“Cô thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn chạy nhanh đến, khẩn thiết hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền đứng lên nhẹ giọng nói: “Ta không sao, nhưng ngươi phải đi trốn nhanh đi.”
Ngay sau đó, mũi đao to lớn bao lấy Ninh Nguyệt Thiền, áo choàng trắng như tuyết tung bay theo gió. Cô mặc kim giáp từ trong hố sâu bay thẳng lên trời, ra sức xuyên qua tầng mây phía trên.
“Yêu nghiệt, chịu chết đi!” Trên bầu trời truyền đến giọng nói trong trẻo của cô.
Tiếng gào thét to lớn thảm thiết truyền đến từ chỗ sâu trong tầng mây, chính là tiếng thét của Vô Diện Cự Nhân.
Không ngờ Ninh Nguyệt Thiền khôi phục thực lực lại có thể trực tiếp đối mặt với nó.
Cái này cũng quá khoa trương rồi.
Trận chiến kích động lòng người trên bầu trời vẫn tiếp tục.
Cố Thanh Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: “Nhìn thì dịu dàng ít nói nhưng lúc chiến đấu thì quả thực không cần mạng. Quả nhiên người sử dụng đao đều là những kẻ liều mạng.”
“Ngươi mới là kẻ liều mạng.” Một giọng nói tức giận truyền vào trong đầu hắn.
Đây là giọng nói của Ninh Nguyệt Thiền.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, tự nhiên lại thấy chán ngán.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, tuy tầng mây dày đặc đã chặn ngang tầm mắt nhưng hắn dường như có thể cảm nhận được Ninh Nguyệt Thiền đang ở sâu trong bầu trời hung hăng trừng mắt hắn một cái.
Đáng chết, vậy mà lại quên, cô ấy có thể trực tiếp chống lại Vô Diện Cự Nhân thì tu vi ít nhất đã đạt Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí còn hơn thế nữa.
Tu vi cao thâm như vậy, phạm vi bao phủ của Thần niệm rất rộng nên chính mình nói gì cũng sẽ bị cô ấy nghe thấy rõ ràng.
Cố Thanh Sơn lý trí ngậm miệng lại.
Kiếp này, Ninh Nguyệt Thiền không hề bị chất độc quấy nhiễu, thân thể đã dần khôi phục, vậy chắc vận mệnh của cô sẽ không giống với những ghi chép trong lịch sử rồi.
Hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên phát hiện trong rừng rậm phía trước hiện ra bóng dáng của Ẩm Huyết Ma.
Dưới thân chúng là kẻ ám sát đã được khai hóa Ngũ hành hệ hỏa thiên bẩm - U Hỏa Tà Xà.
Quân đột kích của Ma tộc đuổi đến rồi!
Bọn chúng im hơi lặng tiếng xuất hiện, nhanh chóng gia tăng tốc độ để bất ngờ tập kích Cố Thanh Sơn và Công Tôn Trí.
Lần vây quét trứ danh trên lịch sử đó chính thức mở màn vào thời khắc này.
Mặt Công Tôn Trí lạnh lẽo, ông ta vỗ vào túi Trữ Vật, lấy ra một đĩa bát quái tinh xảo.
“Lão phu không giết được Vô Diện Cự Nhân nhưng đối phó với các ngươi thì vẫn không thành vấn đề.” Ông ta thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn đang muốn nâng cung lên thì thân thể đột nhiên cứng đờ, cả người đóng đinh tại chỗ không cử động được.
Vô số số liệu ào qua trước mắt hắn như thác lũ, tiếng thông báo lạnh băng của hệ thống vang lên.
[Kiểm tra đo lường thấy người chơi đã kích hoạt tình tiết lịch sử đặc thù.]
[Điều kiện trước mắt phù hợp nguyên tắc khởi động.]
[Khởi động kịch bản: Trận Chiến Chết Chóc.]
Chuyện gì thế này? Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi, mau chóng khởi động giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy một vệt sáng xẹt qua bảng điều khiển Chiến Thần, ngay chính giữa biến hóa thành mấy hàng chữ đỏ như máu.
[Phá tan gông xiềng định mệnh, thay đổi số phận lịch sử, người chơi Cố Thanh Sơn tiến vào nhiệm vụ định mệnh.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền là hai nhân vật lịch sử có số mệnh tử vong, nếu thay đổi số mệnh của bọn họ, dòng chảy của lịch sử sẽ thay đổi theo.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Cứu giúp Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng kịch bản là kỹ năng đặc biệt: Chiến Thần Thần Thông (duy nhất).]
[Nhiệm vụ thất bại, người chơi bị xoá sổ.]
Cố Thanh Sơn xem liền một mạch, ngơ ngẩn cả người.
“Ta? Cứu hai người đó? Nhiệm vụ thất bại còn bị xóa sổ? Nói hay quá ha, làm như nhiệm vụ thất bại, bọn yêu ma quỷ quái sẽ vui vẻ tha chết cho ta không bằng.”
Cố Thanh Sơn nhìn lên bầu trời.
Xét đẳng cấp chiến đấu của Vô Diện Cự Nhân, thực lực của Cố Thanh Sơn căn bản là không làm gì được.
------oOo------