Chương 690: Sự tình vô cùng khẩn cấp
Nguồn: EbookTruyen.VN
Dù sao, so với người có cấp bậc như Barry mà nói, mình là Phong Thánh cảnh hay là Thần Chiếu cảnh cũng có khác gì nhau?
Cố Thanh Sơn cắn răng một cái, cuối cùng nghe theo trực giác trong lòng, từ bỏ ý tưởng lập tức đột phá.
"Đi!" Cố Thanh Sơn nói.
Sơn nữ gật gật đầu, hòa vào Lục Giới Thần Sơn kiếm, ẩn núp ở không gian sau lưng Cố Thanh Sơn.
Địa kiếm, Triều âm cũng biến mất cùng nhau.
Cố Thanh Sơn trở lại trong sương mù lạnh lẽo.
Hắn lấy Trận bàn ra, thu từng cái pháp trận bị giấu kín lại.
Thân hình của Laura hiện ra.
Cô ngồi ở trên lưng Hắc mã, đang cầm một cái bánh ngọt ăn từ từ.
"Đánh xong rồi à?" Cô hỏi.
"Ừm."
"Đánh xong trận này rồi." Laura nhỏ giọng ghi nhớ.
"... Chúng ta đi!"
Cố Thanh Sơn trở mình lên ngựa.
Laura đành phải thu bánh ngọt, lau lau miệng.
"Ban nãy anh ra tay quá nhanh, em còn đang định xem thêm một hồi hài kịch nữa." Cô phàn nàn.
"Ra tay không nhanh thì sẽ có phiền toái lớn." Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
"Phiền toái lớn?"
"Ừm, bọn họ sẽ triệu hoán một vài đồ vật rất phiền phức."
Hai người đang nói, Hắc mã cất tiếng hỏi:
"Hai vị, tiếp theo tranh thủ thời gian hay là đi tản bộ?"
"Tranh thủ thời gian, nhưng không được quá vội vàng!" Cố Thanh Sơn nói.
"Hiểu rồi."
Hắc mã tung bốn vó, vọt vào trong gió tuyết.
Một bên khác.
Đảo Sương Mù.
Giới Luật viện.
Màn sáng dần dần mờ nhạt.
Cố Thanh Sơn đã đi xa.
Huyết Hải Ma Chủ nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, tràn ngập thâm ý, không nói gì.
Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên ôm đầu mình, lao về phía mặt bàn.
"Làm cái gì vậy?" Huyết Hải Ma Chủ hỏi.
Ngón tay ông ta khẽ di chuyển.
Trên bàn lập tức xuất hiện cái gối êm.
Tô Tuyết Nhi vùi đầu xuống gối, đau khổ nói: "Thật là mất mặt!"
Huyết Hải Ma Chủ nở nụ cười, an ủi: "Cậu ta xuất kiếm rất xảo trá, đúng là khắc tinh của con, nếu không phải như thế, cậu ta chưa chắc đã là đối thủ của con."
"Thật sao?" Tô Tuyết Nhi ngẩng đầu hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần cho con thêm thời gian một bữa cơm để chuẩn bị pháp thuật, con có thể chiến thắng hắn rất hoàn mỹ." Huyết Hải Ma Chủ lắc lắc chén rượu, ưu nhã nói.
Một bữa cơm.
Gặp quỷ rồi! Trong chiến đấu, ai sẽ chờ đối thủ ăn một bữa cơm?
Tô Tuyết Nhi lại dúi đầu vào gối lần nữa, uể oải nói: "Thầy à... người đừng đả kích con nữa."
Huyết Hải Ma Chủ cười cười, lúc này mới nói nghiêm túc: "Con có biết đã có bao nhiêu người dùng vũ khí lạnh để chiến đấu, cả một đời cũng không học được loại phương thức chiến đấu kia của cậu ta hay không?"
"Luận thực lực, luận pháp thuật và uy lực của chiêu thức, có lẽ cậu ta không bằng rất nhiều người, nhưng ở vào tuổi đó, ta còn chưa thấy qua loại không nói lý như vậy."
"Không nói đạo lý?" Tô Tuyết Nhi ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Thầy à, đây là ý gì?"
"Mặc cho con có muôn vàn bản lãnh nhưng nếu một kiếm này của ta vốn muốn lấy mạng của con, như vậy con không thi triển ra được bất kỳ chiêu thức gì nữa hết."
"Đại khái chính là như vậy." Huyết Hải Ma Chủ nhấp ngụm rượu, tiếp tục nói: "Người như cậu ta, chẳng biết đã từng trải qua những gì, mới tí tuổi đã có thể làm đến bước này."
"Còn nữa, thực ra nếu con không vây khốn cậu ta thì tốt rồi."
"Hả? Vì sao?" Tô Tuyết Nhi không hiểu lắm.
"Con hoàn toàn có thể sóng vai chiến đấu cùng cậu ta, cậu ta công kích phía trước, còn con là lá bài chi viện ở phía sau, đây là một loại kết hợp chiến đấu rất tốt." Huyết Hải Ma Chủ nói.
"Chiến đấu như vậy sẽ giúp các con hiểu nhau hơn, bồi dưỡng tình cảm."
"Đại khái các con có thể ở bên trong thế giới Trieste thêm một thời gian nữa, sau này những ngày đó sẽ thành hồi ức cực kỳ trân quý."
"Dù sao, chân tình cũng dễ bộc lộ trong chiến đấu nhất."
Tô Tuyết Nhi giật mình.
"Aaaaaaaaa, con hối hận chết đi được."
Cô kêu to, vùi đầu dưới gối thật sâu.
Nhìn phản ứng của Tô Tuyết Nhi, Huyết Hải Ma Chủ lộ ra vẻ hài lòng.
"Kế tiếp, con có tính toán gì?"
Hắn đợi một lúc mới hỏi.
"Chờ sau khi, sự tình lần này kết thúc, con sẽ đi xin lỗi anh ấy." Tô Tuyết Nhi nói.
Thanh âm của cô suy sụp mười phần.
Huyết Hải Ma Chủ hơi suy nghĩ một chút, lại nói: "Ừm, trận chiến đấu này đã kết thúc, nếu như con không nhìn, ta liền ngừng pháp thuật, con còn tiếp tục xem cậu ta chiến đấu nữa không?"
Tô Tuyết Nhi lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc.
Huyết Hải Ma Chủ cười, niệm chú ngữ.
Toàn bộ màn sáng đang mờ nhạt trở nên rõ ràng hơn.
Cố Thanh Sơn xuất hiện lần nữa.
Hắn đang cưỡi Hắc mã, chạy vội về phía núi băng ở xa.
Ánh mắt của Tô Tuyết Nhi lom lom nhìn chăm chú lên Cố Thanh Sơn.
Xem ra cô nghiêm túc như vậy, chuyên chú như vậy.
Huyết Hải Ma Chủ nhìn vẻ mặt của Tô Tuyết Nhi, yên lòng.
"Con xem đi, thầy ra ngoài làm chút chuyện!"
"Vâng."
Huyết Hải Ma Chủ ra khỏi phòng.
Ông ta bố trí thêm từng luồng pháp thuật bảo vệ nghiêm mật xung quanh Giới Luật viện.
"Một đám gà con yếu ớt trầm mê trong quyền lực hư ảo mà cũng muốn động đến đồ đệ của ta sao?" Ông ta lẩm bẩm nói.
Đến khi làm xong tất cả những thứ này, Huyết Hải Ma Chủ mới vỗ vỗ tay hài lòng.
Ông ta đột nhiên biến mất.
Sau một khắc, hắn xuất hiện cách Abruzzo mười hai tầng không gian loạn lưu.
Hơi hơi cảm ứng, Huyết Hải Ma Chủ hài lòng lẩm bẩm nói: "Rất tốt, không có ai phát hiện ra ta."
"Vậy thì trước khi chiến tranh nổ ra toàn diện, tìm một vài chỗ ẩn thân của bọn chúng..."
Huyết Hải Ma Chủ liên tiếp ném ra mấy chục tấm màu đỏ máu.
Những thẻ bài này tung bay theo làn gió không gian mà đi.
Đêm khuya.
Abruzzo.
Yến hội vẫn còn đang tiến hành.
Mọi người vừa múa vừa hát, điên cuồng vui đùa.
Ba ngày liên tục, chi phí mọi thứ nơi này cũng do Hoàng thất Kinh Cức phụ trách thanh toán.
Đối với Vương quốc Kinh Cức mà nói, cho dù liên tục mở yến hội như này một trăm triệu năm, con số trên hóa đơn cũng sẽ không khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Bọn họ sinh sống ở khu Kỳ Dị vô số năm, bảo vật thu được chất đầy toàn bộ quốc khố.
Bình thường mà nói, cũng sẽ không có ai dám có ý đồ với bọn họ.
Bởi vì khu Kỳ Dị ở tận cùng bên trong chín trăm triệu tầng thế giới, người bình thường đi một chuyến cũng là cả một vấn đề.
Chớ đừng nói chi là các loại tình trạng nguy hiểm đáng sợ của nơi đó, ngay cả rất nhiều cường giả cũng rợn cả tóc gáy vì nó.
Cho nên, Vương quốc Kinh Cức thật sự là một trong những quốc gia dồi dào nhất bên trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Vị cường giả đằng sau Abruzzo kia cũng chính là ông chủ của Abruzzo, hắn ta có quan hệ rất tốt đẹp với vương quốc chim Kinh Cức, cho nên mới nhận được tư cách là người đứng ra tổ chức Lễ Trưởng thành của công chúa Kinh Cức lần này.
Cũng chính là vì nể mặt vị cường giả này, Vương quốc Kinh Cức mới không mua luôn toàn bộ Abruzzo.
Có điều, cái vị cường giả tên Yên Hỏa kia chỉ ra mặt một lần trong lúc chào đón Hoàng thất Kinh Cức trong ngày hôm ấy mà thôi.
Sau đó hắn ta liền biến mất.
Không ai biết hắn ta đi đâu.
Nhưng cũng chẳng người nào để ý chuyện này.
Dù sao nhân vật chính của Abruzzo trong ba ngày này là Hoàng thất Kinh Cức kia.
Trieste vẫn che giấu tất cả rất tốt.
Cho nên cho tới thời điểm vị cường giả này ngã xuống, chỉ có hai người là Mèo Con và Barry cảm ứng được.
Sảnh yến hội.
Trieste đưa đôi mắt màu xanh lục, mỹ lệ đoan trang như ánh nắng ban mai, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người nói vài câu xin lỗi với mấy vị khách tôn quý, sau đó chậm rãi rời đi.
Ả ta đi lên tầng cao nhất của khách sạn, nhìn lên Đài Quan sát.
Bên trên Trên Đài Quan sát, một ngọn lửa màu xanh lục chiếu sáng lên bầu trời đêm.
"Sao rồi?" Ả ta thấp giọng hỏi.
Vệ sĩ canh gác tại chỗ này đáp: "Đại nhân, ngài ấy đang xử lý một chút việc riêng, cho nên còn chưa kịp hỏi."
"Việc riêng?" Trieste bất ngờ hỏi.
Vệ sĩ gật đầu xác nhận.
Trieste trầm ngâm, bỗng nhiên bước về phía trước mấy bước.
Ả ta biến mất trên tầng thượng, trực tiếp xuất hiện trên Đài Quan sát, cười nói với phía đối diện: "Hỡi Linh hồn cây Thánh Linh Vĩnh Cửu, người bạn tôn quý nhất của ta, Tethys các hạ, thực sự xin lỗi, ta lại phải làm phiền ngài đến trợ giúp chúng ta tìm kiếm công chúa, nghĩ tới chuyện này, ta lại cảm thấy xấu hổ."
Linh hồn cây Thánh Linh Vĩnh Cửu, nữ sĩ Tethys không lên tiếng trả lời ả.
Dường như cô ta đang bị vây bởi pháp thuật nào đó.
May mà đúng vào lúc này, ngọn lửa màu xanh lục bao phủ xung quanh Linh hồn cây Thánh Linh Vĩnh Cửu nhanh chóng thu nhỏ lại, trở về trong tay cô ta lần nữa.
Tiếp đó có hai cái bóng bay ra từ bên trong ngọn lửa màu xanh lục, hòa vào mi tâm của nữ sĩ Tethys.
"Ừm... Hoá ra..."
Trong chớp mắt, toàn bộ sự việc mà hai cái bóng từng trải qua đều xuất hiện ở trong đầu Tethys.
Sự thật quá kinh người, đến mức ngọn lửa trong tay cô ta cũng run nhè nhẹ. Hệ thống bị động mạnh nhất xuất hiện ở trên người cô ta dưới tình huống như vậy là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Tethys dứt khoát rung cổ tay, thuận thế thu ngọn lửa màu xanh lục đang thiêu đốt vào.
Đài Quan sát lập tức trở nên tăm tối như ban đầu.
Tethys nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy Trieste đứng trong bóng đêm, không nhúc nhích mà nhìn chăm chú về phía mình.
------oOo------