Chương 56: Chấn nhiếp! (3)
Bậc văn nhân trí giả, đấu thơ đấu văn chính là như hơi thở thường ngày, dù có thua người không thể thua trận, không thể thua phong độ. Những chuyện như thế này bọn Cố Yến Trinh đã quá quen thuộc, căn bản chỉ cần nhìn qua đoạn đầu liền có thể đoán được kết quả.
Trong những tình huống thông thường, mọi người đều đồng ý là văn vô đệ nhất, vậy nên nếu thơ từ chỉ kém đôi chút cũng không có vấn đề gì lớn. Thế nhưng trước mắt là do hai huynh đệ Tô gia thực sự quá kém cỏi so với Trần Quý Vấn nên mới bị đối phương chế nhạo một phen. Sau khi chuẩn bị xong giấy bút, bọn Tô Văn Định cũng không dám hạ thơ nhằm tránh gây thêm trò cười. Nếu như ở bên ngoài, loại tình huống này nhiều khả năng sẽ dẫn đến gây lộn, nhưng ở đây lượng người quan khán đông đảo, nếu đánh nhau giữa trường tụ hội này thì sẽ bị quan binh duy trì trật tự áp tải ra ngoài, đến lúc đó hẳn sẽ xấu hổ không nói nên lời.
Khi Lý Tần lên trên lầu tỏ vẻ nhận thức huynh đệ nhà họ Tô, thì tình huống này đã không thể nào tránh khỏi. Sau đó Trần Quý Vấn thẳng thắn khiêu chiến, tin này truyền qua làm bọn Cố Yến Trinh và Thẩm Mạc nở nụ cười, chung quy trận cãi vã đã bắt đầu có chút ý tứ.
Ai ngờ mấy người kia nói tới nói lui vài câu, song phương đang giương cung bạt kiếm giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thế cục vẫn tiếp tục duy trì như cũ nhưng nhuệ khí bỗng như có một thứ vô hình đè nén xuống. Lý Tần chỉ bắt chuyện đôi câu rồi cùng đồng bạn đi qua một bên, xem ra không định nhúng tay vào làm mấy người đang định thảo thơ do dự không biết tính sao. Tài thơ của bọn họ Cố Yến Trinh đã từng thấy qua, đặc biệt là Trần Quý Vấn. Hắn tay cầm bút nhưng vẻ như đang lo lắng điều gì, giống như lời thơ đã sẵn nhưng lại do dự không dám hạ bút, sao lại có chuyện như vậy.
Bên này không nghe được cuộc nói chuyện bên kia nên chỉ có thể chờ tin tức chậm rãi truyền tới. Bầu không khí quỷ dị lan tràn xung quanh bọn tài tử đang hóng xem cuộc vui, xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ. Tâm tình huynh đệ nhà họ Tô thoáng buông lỏng, nhưng cũng không biết nên phải làm làm gì tiếp theo, tự mình đối diện hay trông chờ vào Lý Tần.
- Đức Tân làm cho Trần Quý Vấn kia do dự không dám hạ bút, từ khi nào lại có chuyện như vậy?
Cố Yến Trinh cau mày, mặc dù hắn đã không về Giang Ninh vài năm nay nhưng trong lòng vẫn chấn động liên hồi.
Thẩm Mạc lắc đầu:
- Vừa rồi còn khiêu khích Lý Tần, sao bây giờ lại không dám hạ bút.
- Chẳng lẽ vừa nghĩ được một bài thơ hay, nhưng lúc này lại phát hiện có câu chưa hay lắm?
Đồng bạn suy đoán như vậy, sau đó một người rời khỏi chỗ ngồi:
- Để ta qua xem thế nào.
Người kia vượt qua tiến vào trong đám đông đang xôn xao bàn tán hỏi thăm, sau đó nhìn về phía bọn Lý Tần ngồi bên cửa sổ, lúc này mới chợt bừng tỉnh, nhanh chóng lộn ngược trở lại nở nụ cười:
- Ra là vầy, không phải bởi vì Đức Tân mà là vì người ngồi cạnh hắn kìa. Bọn Trần Quý Vấn lần này đúng là xui xẻo...
- Người trẻ tuổi kia đến cùng là ai?
- Ninh Nghị.
- ...Ninh Nghị ở Tô phủ, Ninh Lập Hằng?
Thẩm Mạc ngẩn người, sau đó thấy buồn cười.
- Ài, khó trách...Có thể làm Trần Quý Vấn do dự hồi lâu té ra chính là hắn. Người này ít khi tham dự tiệc tùng nên hèn gì không nhận ra. Nếu ta qua đó làm thơ chắc cũng sẽ khó xử hồi lâu. Trùng hợp gặp phải hắn, Trần Quý Vấn hôm nay gặp khó rồi...
- Chính là Ninh Nghị, người làm Thủy Điệu Ca Đầu, Thanh Ngọc Án kia sao? Ta ở Đông Kinh cũng thường nghe tới danh tiếng bài Trăng sáng bao giờ có, chỉ là không ngờ lại đến mức này...
Cố Yến Trinh nhíu mày ngờ vực rồi ngừng nói, nhìn cảnh tượng phía đối diện, lòng thầm lập lại hai bài thơ kia mà không khỏi kinh nghi bất định.
Trần Quý Vấn do dự hồi lâu rồi cuối cùng cũng hạ bút làm mấy người đi cùng với hắn như được hưởng ơn đại xá, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cầm lấy bài thơ đi qua đưa cho đối phương, chỉ là ánh mắt luôn một mực để ý hướng cửa sổ. Lúc nãy lỡ kiêu ngạo phát ngôn bừa bãi, không ngừng có thái độ chế nhạo xem thường đối phương, hiện tại thì chỉ còn biết nói vài câu khách sáo, thấp thỏm đợi xem phản ứng bên kia.
Ninh Nghị ngồi bên cửa sổ, hiện tại cũng đã phần nào đoán ra toàn bộ tình thế giằng co, cũng chẳng giống những cử chỉ thân thiện gã chứng kiến ban đầu. Nhưng mà chuyện này không quan hệ gì tới bản thân nên tâm tình gã giờ đây cũng chẳng đặt nặng vấn đề.
Khi nãy, ngay thời điểm gã đi lên lầu bỗng thấy một ánh quang lấp lóe phía bên ngoài, dường như thoáng thấy thứ gì đó, nhưng sau khi ngẫm lại thì chính gã cũng không xác định được.
Giống như một sự ấn tượng trong lúc vô tình, lòng chợt trùng xuống. Bỗng nhiên nhớ lại thời điểm đêm nguyên tiêu, lúc người đó kinh ngạc nhìn sang khi gã đọc lên câu “Bỗng quay đầu lại”(1). Thật ra giờ phút đó gã không hoàn toàn quan sát được hình dáng của nữ thích khách, nhưng chỉ kịp chú ý tới ánh mắt. Bây giờ nhớ lại cũng đã được bốn tháng, lúc đi cùng đi Lý Tần gã bỗng cảm nhận được thân ảnh kia, nhưng rốt cuộc cũng không thể nào xác định.
Vừa rồi mới trong hội trường đảo tới đảo lui, gã cũng nhìn thấy Đô Úy Tống Hiến kia mang theo một ít thân vệ đang chuyện trò vui vẻ, việc này cũng làm gã nhớ đến nữ thích khách kia. Có lẽ bởi khung cảnh đêm nay với đêm nguyên tiêu có chút tương tự làm gã nảy sinh cảm giác thừa thãi.
Trong lòng nhận định như vậy, nhưng khi ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý vẫn quan sát phía dưới. Trong tầm mắt, đám đông xuôi ngược làm thứ ấn tượng kia càng lúc càng nhạt đi.
Chắc là tưởng tượng thôi.
Khi gã vẫn chưa hoàn toàn chú ý đến tình trạng giằng co trong tửu lâu, Trần Quý Vấn bên kia cũng thực sự do dự vì cái tên Ninh Lập Hằng này. Tuy Ninh Nghi không biết tên tuổi của đối phương, nhưng người ta lại không thể chưa từng nghe qua khúc Thủy Điệu Ca Đầu và Thanh Ngọc Án. Với lại cũng do Ninh Nghị quá sức khác người làm cho dư luận không ngừng suy đoán.
Người khác muốn trở thành tài tử ít ra phải có hàng chục hàng trăm bài thơ đàng hoàng giữa những cuộc gặp gỡ tụ hội, nhưng Ninh Nghị chỉ cần hai bài, lại gặp đúng thời cơ được giương danh trước bao nhiêu tác phẩm khác. Hơn nữa câu “đạo sĩ chỉ ngâm có hai bài” kia ám chỉ tính cách không thích xuất hiện nhiều. Người ngoài cùng lắm chỉ có thể nói gã là ẩn sĩ cuồng sinh, tính cách cổ quái chứ không cách nào phủ nhận sự hiện hữu của gã.
Mà loại ẩn sĩ này thần thần bí bí, nhiều lúc khiến người khác có cảm giác không cách nào nắm bắt.
Trần Quý Vấn cũng không phải là không có tài, nếu chuẩn bị đàng hoàng hắn thực sự có thể tranh cao thấp với bọn Lý Tần một phen, nhưng lúc này nhớ đến hai bài thơ của đối phương, sau đó lại đánh giá với bài mình vừa soạn xong, nhất thời không ngừng đắn đo. Cuối cùng sau khi cắn răng viết ra vẫn không cách nào tự tin nổi, chỉ có thể đứng chờ phản ứng của đối phương.
Bên cửa sổ, Ninh Nghị vẫn chưa để ý tới hành động bên này, chỉ có Lý Tần là kịp phản ứng trước. Lúc Trần Quý Vấn làm thơ hắn liền nghe sơ qua diễn biến sự việc, sau đó quay lại cười nói như thường. Trần Quý Vấn ngồi kia mang vẻ mặt phức tạp nhìn sang. Giờ này Lý Tần mới hiểu tại sao đối phương lại nói ra lời đó, không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó nhìn Tô Văn Định Tô Văn Phương, đứng dậy đi qua.
Lúc này Trần Quý Vấn đưa thơ vừa làm tới, nói vài lời mang tính hình thức nhằm không để mọi người mất vui, khó khăn đắn đo mãi mới mở miệng được:
- Bên kia là nhóm Cố Yến Trinh Cố công tử... Ài, đúng là ta bất tài, bất tài quá, nhưng những lời bình luận vừa rồi cũng không phải chỉ do ta nói.
Lý Tần quan sát vị trí đám người Cố Yến Trinh, bọn Tô Văn Định thì tranh thủ đưa bài thơ vừa làm kia cho hắn bình luận. Lý Tần cầm lấy cười cười:
- Vừa rồi hơi lộn xộn, còn chưa chào hỏi Đường cô nương, thất lễ.
Lời đầu tiên là hắn nói với Đường Tĩnh đang không được ai quan tâm đứng cạnh đó.
Lúc này bọn Tô Văn Định mới kịp phản ứng. Hồi nãy bị ép bức chật vật đến ngay cả việc này cũng quên mất. Trước đó, Đường Tĩnh cũng đang không biết nên làm gì thì bỗng nhiên nghe thấy tên Lý Tần, thậm chí là cả Ninh Nghị Ninh Lập Hằng, nhất thời trợn tròn mắt chẳng biết chào hỏi thế nào. Tô Văn Định cũng không giới thiệu nàng, làm một tiểu cô nương bị cô lập trông thật đáng thương, đến lúc này rốt cuộc mới được Lý Tần chào, sau đó Ninh Nghị cũng quay sang:
- Lúc trước chưa chào Đường cô nương, thật thất lễ quá.
Trong lòng Đường Tĩnh vui mừng, vội vàng hành lễ:
- Tiểu nữ Đường Tĩnh, hân hạnh được gặp Ninh công tử. Công tử nói quá lời rồi, đáng nhẽ tiểu nữ phải vấn an công tử trước mới phải.
- A, nói ra mới để ý, hồi nãy Đường cô nương vừa khiêu vũ tại sân khấu trung tâm kia phải không? Không ngờ lại quen biết với Văn Phương.
- Vừa rồi Ninh công tử cũng nhìn thấy tiểu nữ biểu diễn sao?
Gương mặt Đường Tĩnh trong nháy mắt đỏ bừng, mắt xoe tròn tỏ vẻ hơi lo lắng.
- Tất nhiên là thấy, nhảy đẹp lắm.
Ninh Nghị gật gật đầu cười:
- Vừa rồi không phải Đức Tân cũng ở đó sao.
Đường Tĩnh bỗng dưng được yêu quá mà sợ:
- Cảm tạ Ninh công tử, Lý công tử.
Sau đó lại liếc nhìn Tô Văn Định. Bầu không khí bên này hầu như liền được giải tỏa. Lúc sau nói đến chuyện dùng văn thơ kết bạn, Ninh Nghị nhìn bài thơ nằm trên bàn, Lý Tần cũng cầm bản thơ kia đưa sang:
- Thơ hay, Lập Hằng nhìn xem.
Sau đó quay đầu lại chắp tay thi lễ với Trần Quý Vấn một cái.
Ninh Nghị vui vẻ xem qua, gật đầu cười: “Ừ, thơ hay thật.” rồi cũng thi lễ với bên kia. Thần sắc Trần Quý Thần buông lỏng, đáp lễ lại, không nói gì thêm.
- Bài này cũng là thơ hay.
Chốc lát sau, Ninh Nghị lấy bài thơ của Tô Văn Định ra nhìn một chút, sau đó cũng đưa cho Đường Tĩnh.
- Một tấm chân tình vẫn rất đáng quý, Đường cô nương nên cận thận cất đi nhé.
Mấy bài thơ trên bàn nhìn chung đều là vịnh giai nhân, thế nhưng Ninh Nghị lại đưa ra bài kém cỏi nhất này, Đường Tĩnh vẫn vội vã gật đầu: “Vâng.” rồi đem giấy thơ thu vào trong ngực.
Vài lời qua loa như thế, dù người ngoài cuộc muốn nói gì cũng nhất thời không tìm ra từ ngữ để diễn tả.
- Một tấm chân tình vẫn rất đáng quý?
Cố Yên Trinh bên này một mực nhìn xem tiến triển phía bên kia, nghe ngóng tin tức truyền tới. Hồi nãy hắn từng cười trên mấy câu thơ kia, nhưng qua miệng đối phương lại trở thành thơ hay, đã thế cô nương Đường Tĩnh còn cẩn thận thu vào trong ngực, trong phút chốc cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn. Hắn là người cao ngạo, tin tưởng vào tài hoa của mình, giờ thấy một màn này tâm tình có chút phức tạp. Hắn nhớ lại hai bài thơ kia, tự cảm thấy mình cũng không kém hơn bao nhiêu. Chỉ là sau khi suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện, nếu mình muốn hạ bút e rằng cũng sẽ do dự một phen.
Phía đối diện đã hết trò vui, nhất thời Trần Quý Vấn mất hết nhuệ khí, nhưng dù lòng không vui cũng chẳng có tác phẩm xuất sắc để chứng minh. Thẩm Mạc cười nói:
- Đức Tân cũng ở đây, có nên qua chào một tiếng không?
Cố Yến Trinh lắc đầu:
- Không cần, chắc Miễu Miễu sắp diễn đến nơi rồi, chúng ta nên xuống trước thôi, đi qua chào hỏi lại phải xã giao nữa... Chuyện hôm nay đúng là rất thú vị.
Chuyện Lý Tần cùng Ninh Nghị xuất hiện trên Văn Mặc lâu làm cho Trần Quý Vấn không dám hạ bút đến ngày mai sẽ được đồn thổi thành thế nào khó mà nói được. Tuy nó đối với Ninh Nghị là việc nhỏ, vì hiện tại tâm tư gã không nằm ở đây, nhưng đối với với những người như Đường Tĩnh, Tô Văn Định thì chính là đại sự, đặc biệt là Đường Tĩnh. Danh tiếng nàng không tính là lớn, lần này được Lý Tần và Ninh Nghị nhìn tới, rồi còn được khen ngợi khiêu vũ đẹp làm cho tâm tư khó tả.
Mọi người ở trên lầu hàn huyên một trận, tiểu Thiền gọi chút đồ điểm tâm. Ninh Nghị bỗng trông thấy thân ảnh Tống Hiến xuất hiện phía dưới kia. Dường như y đang mang theo mấy tên lính thong thả đi dạo, sau đó rẽ qua khuất khỏi tầm mắt. Gã nhíu mày rồi đứng dậy.
- Có tý việc phải xuống dưới một chuyến, sẽ lên lại liền.
- Ơ?
Tiểu Thiền đang gặm một cái bánh bao nho nhỏ, lúc này ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay tỏ ý muốn đi cùng. Ninh Nghị cười vỗ vỗ vai nàng:
- Không cần theo đâu, muội cứ ở đây ăn vài món, ta sẽ lập tức trở lại liền, sau đó cùng nhau đi xem biểu diễn tiếp. Lý huynh, chư vị, nếu mọi người có việc thì không cần đợi ta ư.
Vừa nói hết lời liền xoay người đi xuống cầu thang.
Có nhiều chuyện phải xác định một lần mới an tâm được...
Tại một nơi khác, trong biển người cách Văn Mặc lâu không xa, Cố Yến Trinh hiện tại đã rời khỏi đội ngũ, có chút nghi hoặc bám theo sau một gã công tử mặc áo đen đằng trước. Giáng người vị công tử kia hơi cao gầy mỏng manh, tay cầm quạt xếp, đầu vấn khăn học sĩ, nhìn từ đằng xa cũng rất phong độ, giống như loại tiểu bạch kiểm thư sinh khiến cho nhiều cô gái phải nhớ nhung. Lúc này người đó đang vừa đi vừa nhìn trái ngoái phải, có vẻ như đang tìm kiếm ai...
---------------------
(1) Một câu thơ trong bài Thanh Ngọc Án, xem lại chương 39 để biết rõ.