Chương 38: Lại tố hết
- Tôi nhìn xem.
Diệp Hạo nói xong, lật ba lá bài mình lên.
Hai vợ chồng Diệp Chí Quốc sau lưng Diệp Hạo liếc mắt nhìn thấy bài của con trai là đôi năm.
- Đôi, thực sự có đôi năm này.
Quách Tú vui mừng nói nói.
Sắc mặt A Văn không khỏi biến đổi.
Diệp Hạo cười cười, lật ba lá bài lên bàn đánh cược.
- Xin lỗi nhé!
- Thắng một bàn, có gì mà đắc ý chứ.
A Văn hừ lạnh một tiếng.
Diệp Hạo đứng dậy kéo joten về trước mặt mình.
Lần này Diệp Hạo kiếm lời được gần 7000.
- Chia bài.
A Văn khó chịu trong lòng, nói.
Lần này Diệp Hạo nhìn ra bốn nhà có một nhà có đôi lớn, bởi vậy hắn theo hai vòng rồi ném bài đi.
Bây giờ, Diệp Hạo có thể kiên trì Thấu Thị Nhãn tới sáu mươi giây.
Mỗi lần Diệp Hạo nhìn bài cần 0.5 giây, nói cách khác Diệp Hạo có thể đánh được 120 bàn.
Hắn không nghĩ đến việc thắng nhiều joten trong này, bởi vì nơi này thắng thua nhiều nhất cũng chỉ có mấy vạn thôi, nơi Diệp Hạo muốn đến là phòng khách quý.
Nhưng lúc này, Diệp Hạo cần tích lũy đủ tài chính trước đã.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiền trên bàn Diệp Hạo càng lúc càng nhiều, đến ván thứ 60, tiền của hắn đã lên đến 6 vạn.
Diệp Hạo đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
- Cậu muốn đi đâu thế?
A Văn xoa xoa tay đứng dậy.
Diệp Hạo chỉ tầng hai nói:
- Đến phòng khách quý chơi tiếp.
- Chỉ với 6 vạn, cậu có thể chơi mấy ván đây?
- Dù sao cũng thú vị hơn chơi nhỏ như này, không phải sao?
Diệp Hạo cười nói.
- Cậu không thể đi.
A Văn còn muốn gỡ vốn đó.
- Anh muốn cản tôi?
Diệp Hạo nhìn A Văn bình tĩnh nói.
Lúc này hắn mới chú ý tới có hai nhân viên bảo vệ dáng người cao lớn xuất hiện.
Ở Macao, sòng bạc nào mà không có bối cảnh, A Văn hắn chỉ là một tên côn đồ đầu đường xóa chợ, cho hắn mười lá gan cũng không dám ra tay trong này.
- Mày… giỏi lắm.
A Văn nói xong câu này, xoay người rời đi.
Diệp Chí Quốc lo lắng hỏi.
- Cậu ta có trả thù hay không?
- Trị an ở Macao có thể nói đứng đầu thế giới, cha mẹ không cần lo.
Diệp Hạo an ủi.
- Được rồi, mà con thật muốn lên phòng khách quý sao?
Bây giờ Diệp Chí Quốc vẫn không thể tin nổi con mình có thiên phú đánh bạc như thế.
- Mở mang kiến thức một phen, có gì không tốt, hihi?
Diệp Hạo cười nói.
Lúc một nhà ba người vừa đến cầu thang, một nhân viên phục vụ tiến đến chào hỏi:
- Ba vị muốn vào phòng khách quý sao?
- Ừm.
Diệp Hạo gật đầu.
- Xin mời theo tôi.
Lúc Diệp Hạo đi theo nhân viên phục vụ lên trên cầu thang, thấy biển quảng cáo viết rất rõ ràng.
“Tiêu phí thấp nhất trong phòng khách quý là 1 vạn.”
Nhân viên phục vụ không vì cách ăn mặc của ba người mà khinh thường, cô ấy nhỏ giọng giảng giải chi tiết về một số quy tắc trong phòng khách quý cho ba người.
- Dì à, dì gọi cháu Tiểu Diệp là được.
Nhân viên phục vụ nói khẽ:
- Toàn bộ hành trình, cháu sẽ phục vụ mọi người.
Thu nhập phần lớn của sòng bạc đều đến từ phòng khách quý, bởi vậy sòng bạc mỗi nhà đều vô cùng coi trọng khách quý.
- Ném xúc xắc.
Lúc Diệp Hạo nghe thấy vậy hai mắt không khỏi sáng lên nói:
- Con chơi trò này.
- Ừm.
Diệp Hạo nhanh chóng đi theo Diệp Hoa tới phòng ném xúc xắc.
Trong phòng lúc này, có khoảng hơn hai mươi người, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía người chủ trì đang lắc xúc xắc.
Người chủ trì lắc xúc xắc một lát, sau đó nhẹ nhàng để lên trên bàn đánh cược:
- Bây giờ mọi người có thể đặt tiền rồi.
- Quy tắc là gì?
Diệp Hạo hỏi.
- Trong chén có sáu viên xúc xắc, cậu đoán tổng xúc xắc, nếu đoán đúng có thể nhận được gấp mười tỉ lệ đặt cược.
Diệp Hoa nói khẽ.
Nếu sáu viên xúc xắc cùng một điểm thì là một, Diệp Hạo tin tưởng phần lớn người lắc xúc xắc ở đây đều làm được, mà tổng sáu viên xúc xắc lớn nhất là 36.
Bởi vậy xác suất đoán đúng là một trên 36.
Nhưng sòng bạc chỉ cho tỉ lệ đặt cược gấp 10 lần, không thể không nói sòng bạc đen tối, chỉ muốn moi tiền từ khách chơi mà thôi.
Diệp Hạo chỉ dùng 0.3 thời gian đã thấy rõ sáu viên xúc xắc.
21!
Diệp Hạo nhìn thấy kẻ khác đều rối rít đặt cược ba joten màu xanh, nhưng không ai đặt trên số 21 cả, hắn là người duy nhất trong đám đặt số 21.
- Mở chén.
- Nhanh mở ra.
- Ông đây không tin lần này vẫn không đoán trúng.
- Lần này tôi chọn năm cái, tôi không tin như vậy mà tôi vẫn không đoán trúng.
Dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, người chủ trì mở chén ra, con số bên trên sáu viên xúc xắc theo thứ tự là 3, 4, 4, 5, 5.
Quách Tú tính toán trong lòng, sau đó mở to mắt ra nhìn.
21!
Dựa theo tỉ lệ đặt cược gấp 10 lần, trong chớp mắt Diệp Hạo lấy được 30 vạn!
Diệp Hoa có chút mừng rỡ lấy 33 joten màu xanh giao cho Diệp Hạo.
- Vận khí của cậu thật tốt!
- Nhờ những lời tốt đẹp của cô đó!
Diệp Hạo cười đưa cho Diệp Hoa một joten màu xanh:
- Tiền boa của cô.
Diệp Hoa vội vàng nói cảm ơn.
Sắc mặt Diệp Chí Quốc và Quách Tú cứng lại.
Hai người không ngờ thằng nhóc con nhà mình lại cho Diệp Hoa 1 vạn tiền boa mà không thèm chớp mắt một cái.
1 vạn đó nha, thằng ôn con!
Mà cho cũng đã cho rồi, bọn họ có mặt mũi ngăn cản sao?
Trên mặt người chủ trì không thay đổi nhiều lắm.
Xác suất đoán đúng tuy là 1/36, nhưng lâu lâu có người trúng cũng là một chuyện vô cùng bình thường
Sau khi người chủ trì để chén xuống một lần nữa, một đám dân cờ bạc lại bắt đầu đặt cược.
Diệp Hạo trầm ngâm một lát lấy ra 10 joten màu xanh để vào số 23.
Hành động của Diệp Hạo làm một số dân cờ bạc đặt theo phong trào, bọn họ cũng nhao nhao đặt cược vào số 23 này.
Đợi người lắc xúc xắc mở chén ra, sắc mặt Quách Tú không khỏi thay đổi.
Bởi vì toàn bộ sáu viên xúc xắc đều có số nhỏ, cộng lại không đủ 23.
10 vạn đó!
Nghĩ đến đây Quách Tú lại đau lòng.
Còn chưa động vào ấm đã mất rồi.
- Tiểu Hạo, hay mình rút lui đi con!
Quách Tú giật giật góc áo Diệp Hạo nhỏ giọng nói.
- Chơi một ván nữa.
Diệp Hạo cười nói.
- Ván này không thể chơi lớn đâu đó!
Quách Tú vội vàng dặn dò.
Cho dù bây giờ bọn họ rời đi cũng kiếm lời được hơn mười vạn!
Nhưng khiến Quách Tú im lặng là, Diệp Hạo đặt toàn bộ 25 joten màu xanh lên vị trí 36.
- Xì tố thêm một lần đi, hihi.
Diệp Hạo cười nói.
- Sao tôi lại cảm thấy không phải cậu đang xì tố lấy tiền mà có cảm giác cậu đang trả lại hết tiền cho sòng bạc nhỉ.
Một dân cờ bạc không nhịn được nói.
- Con số 36 này một ngày chưa hẳn đã xuất hiện một lần.
- Tôi khuyên cậu sửa lại đi, thừa dịp còn chưa mở chén ra.
Đối mặt với mấy dân cờ bạc thuyết phục, biểu hiện Diệp Hạo vẫn là thờ ơ:
- Dựa theo xác suất mà nói mỗi con số đều có khả năng xuất hiện.
- Chuyện này.
Những tên khác muốn khuyên bảo Diệp Hạo cũng không biết nên nói thế nào rồi.
Có một số việc thành lập dựa trên lý luận, nhưng thực tế không phải chuyện như vậy!
Quách Tú nóng nảy:
- Tiểu Hạo, con đây…?
- Đây là tiền do con kiếm được, cùng lắm thì trả lại cho sòng bạc thôi.
Diệp Hạo giữ chặt tay Quách Tú nói.
- Con… đứa bé này!
Diệp Chí Quốc cũng cảm thấy hành động của Diệp Hạo quá mức mạo hiểm, có 25 vạn này tình hình kinh tế trong nhà có thể dễ chịu hơn rất nhiều.
- Mở chén ra.
Diệp Hạo nhìn người chủ trì trầm giọng nói.
- Cậu chắc chắn không?
- Tôi chắc chắn.
Diệp Hạo gật đầu.
- Được rồi, không thể thay đổi nữa.
Người chủ trì nói xong câu này, chậm rãi mở chén ra dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người.