Chương 40: Cao thủ sòng bạc
- Mở chén ra.
Lục Tự Minh có chút không thích Diệp Hạo khôn vặt.
Người chủ trì nhìn Diệp Hạo.
Mở chén cần có hai nhà đồng ý mới được.
Quy củ như thế, không ai có thể thay đổi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Người chủ trì nhanh chóng mở chén ra.
Khi Quách Tú nhìn thấy số thứ tự trên sáu viên xúc xắc là 1, 4, 4, 5, 5, 6, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- 25!
A Văn trợn mắt há miệng nói.
Lục Tự Minh cũng run lên một cái.
Lão không ngờ tới kết quả lại như vậy.
- Tiếp tục.
Lục Tự Minh nhìn người chủ trì nói.
- Tiếp.
Người chủ trì khẽ gật đầu lắc lắc chén xúc xắc lần nữa, nhưng thủ pháp dao động lần này lại khác biệt lần trước.
Dữ dội hơn lúc trước một chút.
Vô hình tăng lên độ khó khiêu chiến.
“Khụ.”
Bỗng nhiên A Văn ho khan một tiếng, lông mày Lục Tự Minh không khỏi chấn động nhưng lúc này ông ta không nói gì.
Đợi người chủ trì để chén xuống, ông ta hung dữ trừng mắt với A Văn một cái.
A Văn vội vàng cúi đầu.
Lúc nghe lắc xúc xắc kiêng kỵ nhất là tạp âm xung quanh.
- Cậu trước đi.
Lục Tự minh nhìn Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo cười ném 6 joten màu xanh lên trên số 24.
- 6 vạn.
Hai mắt Lục Tự Minh lóe sáng.
Lục Tự Minh chần chừ ném 6 joten màu xanh lên trên số 21.
- Mở đi.
Sáu viên xúc xắc đều có mặt số bốn.
Sáu bốn 24.
Vẻ mặt Lục Tự Minh nhìn Diệp Hạo không khỏi thay đổi:
- Không ngờ cậu là cao thủ.
- Còn muốn đánh cược hay không?
Diệp Hạo ngắm ngắm joten đang cầm trong tay.
- Được, lâu lắm mới được kích thích như thế này!
Lục Tự Minh lấy một tấm thẻ vàng từ trong ví ra đưa cho A Văn.
- Đổi một trăm vạn joten.
Nghe Lục Tự Minh muốn đổi 100 vạn joten, khiến sắc mặt hai vợ Diệp Chí Quốc không khỏi thay đổi, lão ta muốn chơi lớn rồi.
- Tiểu Hạo, chúng ta có cần đổi thêm joten hay không?
Diệp Chí Quốc nhỏ giọng hỏi.
- Những joten này đủ rồi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
Không lâu sau, A Văn quay lại cầm 100 joten màu xanh.
- Tiếp tục.
Lúc người chủ trì để chén trong tay xuống, Lục Tự Minh tự tin lấy ra 10 joten màu xanh ném lên trên số 16.
Diệp Hạo lại ném toàn bộ 12 joten màu xanh lên trên số 12.
- Cậu tự tin thật.
Lục Tự Minh nói xong lại cầm lấy 2 joten ném ra.
- Có thực lực nên tự tin thôi.
Diệp Hạo cười nói:
- Người chủ trì, mở chén.
Con số bên trên sáu viên xúc xắc theo thứ tự là 1, 2, 2, 2, 2, 3.
Sắc mặt Lục Tự Minh trở nên khó coi.
Đến lúc này, ông ta cũng đã chắc chắn người thanh niên trước mặt là cao thủ trong giới cờ bạc.
- Còn muốn đánh cược không?
Diệp Hạo hỏi.
- Chúng ta chơi bài.
Lục Tự Minh đâu còn muốn chơi với Diệp Hạo trò này nữa.
- Không hứng thú.
Diệp Hạo không cần suy nghĩ liền từ chối.
- Cậu.
Lục Tự Minh đâu ngờ tới Diệp Hạo sẽ từ chối.
- Người chủ trì, sòng bạc các anh cho phép người ta ép người khác đánh cược sao?
Diệp Hạo nhìn người chủ trì, nghiêm túc hỏi.
Sắc mặt người chủ trì không được tốt nhìn Lục Tự Minh.
- Mong Lục tiên sinh tự trọng.
Hiện giờ sòng bạc đã sớm đi lên con đường kinh doanh chính quy, không còn đi con đường lúc trước nữa. Vì sao ông chủ trong các sòng bạc lớn không ngừng làm từ thiện, đó bởi vì họ muốn đắp nặn hình tượng mình trong xã hội.
Bởi vậy, chỉ cần cậu không gian lận trong sòng bạc, thắng mấy chục vạn cũng không cần lo lắng sòng bạc quỵt nợ, thậm chí, chỉ cần cậu yêu cầu, phía sòng bạc sẽ sắp xếp nhân viên bảo vệ tự mình đưa cậu về đại lục.
18 sòng bạc ở Macao, sòng bạc nhà nào không quan tâm đến thanh danh của mình!
Nếu thanh danh bị xấu đi, sau này còn ai dám đến đây chơi nữa.
Sắc mặt Lục Tự Minh thay đổi, nhưng không dám nói gì.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Hạo nói xong rồi đứng dậy.
A Văn vừa muốn chặn đường lại bị Lục Tự Minh ngăn cản.
- Cậu muốn chết sao?
Lục Tự Minh nhỏ giọng cảnh cáo.
Trước đây, nhân viên bảo vệ trong sòng bạc đều là giang hồ, nếu ai dám quấy rối trong này, bọn họ sẽ không khách sáo.
- Tiểu Hạo, bây giờ chúng ta trở về sao?
Diệp Chí Quốc hỏi.
- Chúng ta nhờ các nhân viên bảo vệ trong đây đưa về đại lục thôi.
Diệp Hạo nói xong, gọi một nhân viên phục vụ đến.
Nhân viên phục vụ kia dừng một chút rồi đáp.
- Tiên sinh, sòng bạc chúng tôi có thể sắp xếp nhân viên bảo vệ hộ tống mọi người về đại lục, nhưng phải trả tiền thuê.
- Bao nhiêu?
- Chuyện này phải xem tiên sinh muốn đi đến đâu.
- Đưa chúng tôi đến thành phố Giang Nam.
Diệp Hạo nghĩ một chút, trả lời.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ rồi nói:
- Không biết tiên sinh cần mấy nhân viên bảo vệ đây?
- Tôi yêu cầu các người đưa chúng tôi trở về thành phố Giang Nam an toàn.
- 10 vạn.
- Có thể.
Lục Tự Minh chặn đường khiến cha mẹ vô cùng lo lắng và bất an, bởi vậy 10 vạn mua một phần bình an, Diệp Hạo cảm thấy rất đáng giá.
- Tiên sinh, anh đi theo tôi.
Sòng bạc có hệ thống kỹ càng.
Trong thời gian ngắn nhất, bọn họ sẽ xử lý tốt.
- Tiên sinh, đây là nơi mọi người nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ đưa vé máy bay tới.
Người phục vụ mang theo một nhà Diệp Hạo tới một căn phòng xa hoa, nói khẽ.
Quách Tú dạo quanh căn phòng một vòng nói:
- Vừa rồi mẹ còn cảm thấy 10 vạn hơi phí, bây giờ phát hiện người ta đòi đắt đương nhiên có đạo lý.
Diệp Chí Quốc cũng khẽ gật đầu.
- Trang trí nơi này còn cao cấp hơn khách sạn năm sao của chúng ta ở mấy hôm trước nữa.
Đợi ba người bình tĩnh lại, Diệp Chí Quốc nhỏ giọng nói:
- Cho dù lần này xuất hiện một chút gợn sóng, nhưng chúng ta lại buôn bán lời gần ba trăm vạn, sau khi xóa hết nợ nần thì còn khoảng hai trăm vạn, haha.
- Ừm.
Quách Tú cũng cảm thấy lần này đến đây rất có giá trị.
- Anh muốn sửa sang trong nhà một chút, số tiền còn lại sẽ làm buôn bán.
Diệp Chí Quốc nói ra những lời trong lòng.
- Anh muốn làm cái gì?
Quách Tú hỏi.
- Bây giờ, nhà trong thành phố đang nhiều lên, nghề sửa sang lắp đặt thiết bị sớm muộn gì cũng hot.
Diệp Chí Quốc khẽ gật đầu, nói ra ý tưởng trong lòng.
- Anh chuẩn bị dùng 100 vạn mở công ty trang trí chính quy.
- Chuyện này, cha mẹ cứ quyết định được rồi.
Diệp Hạo cười ha ha nói.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
- Nhanh như vậy đã đưa vé máy bay đến rồi sao?
Diệp Hạo có chút nghi ngờ hỏi.
Sau khi Diệp Hạo mở cửa, hai mắt không khỏi sáng lên.
Thiếu nữ trước mặt có lông mày như lá liễu, mắt như vì sao trên trời.
Cô đứng trước mặt Diệp Hạo, khí chất tỏa ra ung dung cao quý.
Diệp Hạo cảm thấy gia thế cô gái này không tệ, nếu không sẽ không được bồi dưỡng ra khí chất vương giả này.
- Không quấy rầy đến anh chứ?
Thiếu nữ nói khẽ.
Giọng nói cô nàng rất nhẹ, rất hay, làm người ta có cảm giác hưởng thụ.
- Cô là…?
- Xin tự giới thiệu, tôi là Lam Thanh Thanh, cũng là người quản lý sòng bạc này.
Lam Thanh Thanh nói xong, vươn bàn tay như ngọc ra.
Diệp Hạo giật mình.
Hắn không ngờ người quản lý sòng bạc sẽ tìm tới cửa.
Hắn chỉ sợ chuyện mình và Lục Tự Minh đánh cược đã truyền đến tai Lam Thanh Thanh.
- Cô tìm tôi có chuyện?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.