Chương 1
Sau khi phát hiện mắc ung thư, tôi sợ hãi gọi điện cho Bùi Ngôn ở sân bay.
Anh ấy không nghe máy.
Chuẩn bị cúp máy thì tôi nhận được bức ảnh anh ấy và một cô gái trẻ đang ôm hôn nhau trên đỉnh núi.
Phía sau là pháo hoa màu xanh lam đang nở rộ.
Tôi nắm chặt tờ kết quả khám, mặt mày trắng bệch, đứng sững tại chỗ.
Trong ảnh, tay anh ấy ôm chặt đầu cô gái, nhắm mắt, đắm chìm trong nụ hôn.
Chiếc nhẫn kim cương cưới trên tay đã sớm biến mất.
...
Tôi và Bùi Ngôn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy đã theo đuổi tôi rất nhiều năm.
Ngày cưới, thấy tôi bước ra từ sau cánh cửa, anh ấy xúc động rơi nước mắt.
“Khương Vãn, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
Bạn bè, người thân có mặt ở đó, tất cả đều chứng kiến khoảnh khắc ấy.
Không ai tin, người đang hôn đắm đuối cô gái khác lại chính là anh ấy.
Tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Lòng tôi cũng trĩu nặng xuống.
Cuối cùng tôi cũng tin, ngay cái ngày tôi phát hiện ra mình bị ung thư, người chồng yêu chiều tôi đến tận xương tủy từ thời còn đi học cho đến khi mặc váy cưới, đã ngoại tình.
...
Khi về đến nhà đã là nửa đêm. Thế mà Bùi Ngôn vẫn chưa về.
Khoảng thời gian này, anh ấy về nhà ngày càng muộn.
Anh ấy nói là tăng ca, tôi chưa từng nghi ngờ. Mãi đến mấy ngày gần đây, người bạn thân nhất thời đại học của anh ấy khéo léo nhắc nhở, tôi mới bắt đầu sinh nghi.
Chỉ là tôi thường xuyên buồn nôn, đau đầu, thậm chí là mất ngủ, nên tôi chỉ có thể đi bệnh viện khám, tạm thời gác lại chuyện này.
Nhưng tôi lại không thể nào tin được, anh ấy thực sự đã ngoại tình.
Ngồi trên ghế sofa, mắt tôi cảm thấy cay xè.
Bên tai lại vang lên một giọng máy móc lạnh lùng:
【Khương Vãn? Chấp nhận sự thật đi.】
Tôi ngẩng đầu lên, không thấy gì cả.
Nó nói với tôi, nó là một hệ thống xuyên sách, chỉ là đi ngang qua đây mà thôi.
Nó còn nói, tôi và Bùi Ngôn là nam nữ chính trong một bộ truyện vườn trường. Sau khi bộ truyện này nổi tiếng, tác giả lại viết thêm một cuốn tiểu thuyết về tiểu tam thượng vị.
Nam chính vẫn là Bùi Ngôn, chỉ là nữ chính không phải là tôi.
...
Tôi bình tĩnh lại, nuôi chút hy vọng mà hỏi nó.
“Anh ấy ngoại tình, có phải vì không thể chống lại cốt truyện không?”
Hệ thống lắc đầu:
【Không, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này có vấn đề về tam quan, đã bị gỡ xuống rồi.】
【Chỉ là nhân vật vẫn còn tồn tại thôi.】
【Nếu anh ta muốn, có thể từ chối bất cứ lúc nào.】
Tia hy vọng cuối cùng tan biến.
Thì ra Bùi Ngôn ở tuổi hai mươi tám, vẫn mục ruỗng rồi.
Khi Bùi Ngôn trở về, khóe môi anh ấy là nụ cười không thể giấu được.
Thấy tôi đang ngồi trên sofa, anh ấy vẫn như mọi khi, ôm tôi vào lòng.
Tôi ngửi thấy mùi nước hoa nữ đang thịnh hành trên người anh ấy, nên né tránh.
Anh ấy không nhận ra, chỉ khẽ cười rồi véo má tôi.
“Ghét trên người anh có mùi à?”
Tôi nhìn chằm chằm một chút son môi còn sót lại ở khóe miệng anh ấy.
Tôi cười mỉa mai:
“Ghét anh dơ bẩn.”
Sắc mặt anh ấy thay đổi.
“Em thấy rồi à? Ai gửi cho em?”
Tôi không nói gì, chỉ là chăm chú nhìn anh ấy.
Một chút chột dạ lướt qua mắt anh ấy, nhưng nhanh chóng biến mất:
“Chỉ là bạn bè thôi. Anh uống chút rượu nên... Khương Vãn, em ngoan một chút đi, đàn ông trong giới này, ai mà chẳng ra ngoài chơi bời? Anh đã là tốt lắm rồi. Chuyện này, chúng ta cho qua đi. Chẳng phải em muốn đến Sydney xem opera sao? Vài ngày nữa anh sẽ đưa em đi nhé?”
Tôi lắc đầu.
Sau khi được xác nhận, tim tôi đau đến chết đi sống lại, giống như có một cây kim đâm mạnh vào tim.
Tôi muốn rút nó ra, nhưng quá đau.
Nước mắt rơi xuống, cũng giống như trước đây, Bùi Ngôn bắt đầu dỗ dành tôi.
Nhưng không lâu sau, anh ấy trở nên mất kiên nhẫn.
“Khóc đủ chưa?”
Anh ấy cau mày, trong mắt chỉ có sự chán nản. Nước mắt tôi lập tức ngừng lại, cây kim kia, cũng thấm đẫm máu rồi bị tàn nhẫn rút ra.
Anh ấy thở phào một hơi, hình như cũng nhận ra cảm xúc vừa rồi của mình.
“Đừng làm loạn nữa, anh lên tắm trước đây.”
“Em tự bình tâm một chút đi.”
Anh ấy quay lưng rời đi, không thèm liếc nhìn tờ kết quả khám trên bàn trà.
Tôi ném nó vào thùng rác.