Chúng Ta Của Sau Này

Chương 8

Chương 8
Bùi Ngôn lái xe đưa tôi đến một trường trung học gần đó.
Học sinh chưa tan học, đang giờ ăn trưa, người ra vào rất đông. Tôi và Bùi Ngôn nổi bật hẳn giữa đám học sinh.
Anh ấy kéo tôi đến một quán nhỏ ven đường.
Quán rất nhỏ nhưng sạch sẽ.
Vừa bước vào, tâm trạng của Bùi Ngôn dường như tốt hơn rất nhiều.
“Ông chủ, hai bát phở bò.”
Ông chủ ngẩng đầu nhìn, vui vẻ đáp lời.
“Lại là hai cháu à? Vẫn bên nhau đấy chứ?”
“Kết hôn rồi phải không?”
Vừa nói, hai bát phở đã được làm xong. Một bát lớn, một bát nhỏ.
Khi đang ăn phở, Bùi Ngôn cẩn thận hỏi tôi:
“Vãn Vãn, em còn nhớ chỗ này không?”
Tôi lắc đầu. Bát phở này lại ngon đến bất ngờ.
“Không sao, để anh kể cho em nghe nhé?”
“Đây là trường trung học chúng ta học, em học giỏi, lại xinh đẹp, luôn có người gửi thư tình cho em. Anh giả vờ là bố mẹ nhờ trông chừng em, lấy hết tất cả thư tình trong ngăn bàn của em.”
“Thực ra, bố mẹ em chẳng biết gì cả, chỉ là anh thích em nên cố tình nói vậy. Những cậu con trai tỏ tình với em, đều bị anh phạt chép nội quy trường, bắt họ học thuộc, không được yêu sớm với em, nếu không sẽ đánh gãy chân.”
...
Tôi lườm anh ấy một cái. Bát phở đã ăn xong.
Khi tính tiền, ông chủ cười hề hề nói:
“Coi như là mời hai cháu.”
Bùi Ngôn vẫn để lại vài tờ tiền.
Đi vào trong sân trường. Các học sinh không ngừng tò mò nhìn chúng tôi, có vài người mạnh dạn đến gần:
“Hai anh chị là cựu học sinh ạ?”
“Sắp kết hôn rồi phải không ạ?”
“Hai anh chị đến hẹn hò ạ?”
Họ hiểu lầm cũng phải thôi. Dù sao thì nhìn vẻ cẩn thận của Bùi Ngôn bây giờ, ai mà nhận ra chúng tôi sắp ly hôn cơ chứ?
Một cô gái nhìn tôi:
“Chị ơi, bây giờ hai người sống rất hạnh phúc phải không ạ?”
Vừa hỏi xong, mặt cô bé đã đỏ bừng, ánh mắt luôn nhìn về phía cậu con trai mặc đồng phục ở đằng trước.
Tôi cúi xuống, nói nhỏ vào tai cô bé vài câu.
Cô bé ngây người, rồi gật đầu.
“Dạ.”
Nói xong liền rời đi.
Bùi Ngôn tò mò hỏi tôi đã nói gì với cô bé. Tôi không nói.
Anh ấy bảo đi mua nước, dặn tôi ngồi chờ, tôi nhìn hướng anh ấy rời đi, nhàm chán nghe tiếng chuông reo.
Tôi đã nói với cô bé.
Chúng tôi rất hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc.
Còn nói, chúng tôi đã kết hôn, cùng nhau khởi nghiệp, bây giờ sự nghiệp anh ấy đã thành công.
Nhưng, anh ấy đã ngoại tình. Chúng tôi sắp ly hôn rồi. Tôi sắp chết rồi.
Nếu cho tôi lựa chọn, tôi hy vọng, chưa từng gặp anh ấy.
Còn dặn cô bé phải học hành thật tốt.
Còn việc cô bé đánh giá thế nào, tôi đương nhiên không can thiệp được.
Dù sao không phải ai cũng sẽ giống Bùi Ngôn.
Chỉ chúc cô bé tiền đồ rộng mở.
...
Khi Bùi Ngôn quay lại, hốc mắt anh ấy đỏ hoe.
Tôi giả vờ như không thấy, giục anh ấy đi đến địa điểm tiếp theo.
Từ trường đại học, đến khu rừng nhỏ chúng tôi hẹn hò, rồi đến căn hộ nơi tôi đã cầu hôn anh ấy, và cuối cùng là nhà thờ chúng tôi kết hôn.
Cuối cùng. Là phòng đăng ký kết hôn.
Vì bệnh tình của tôi, thủ tục được giải quyết nhanh chóng, chúng tôi đã có giấy ly hôn.
Bùi Ngôn lại không chịu rời đi.
Tôi không thể đuổi anh ấy, đành mặc kệ coi như không khí.
Thẩm Nguyệt đến thăm tôi.
Nước mắt cô ấy lập tức rơi xuống:
“Sao cậu lại gầy đến mức này?”
Tôi phải dỗ dành rất lâu mới khiến cô ấy nguôi ngoai.
Cô ấy không thích Bùi Ngôn, nhưng dù sao đi nữa, Bùi Ngôn vẫn không chịu đi ra ngoài mặc dù chúng tôi đã ly hôn.
Thẩm Nguyệt đến thăm tôi mỗi ngày. Tôi ngày càng yếu đi.
Cuối cùng không còn nhận ra người gầy gò đáng thương trong gương là ai nữa.
Bùi Ngôn không rời tôi nửa bước.
Tôi nắm tay Thẩm Nguyệt, nhờ anh ấy đi mua trà sữa cho chúng tôi.
Anh ấy đề nghị gọi trợ lý mang đến.
Tôi lại giận. Anh ấy đau lòng dỗ dành, giữa đêm thu se lạnh, không thèm khoác áo đã chạy ra ngoài.
Mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Thẩm Nguyệt ôm lấy vai tôi, cười lạnh:
“Tình cảm đến muộn, còn thua cả chó.”
Tôi cười tủm tỉm bảo cô ấy đừng giận, rồi nói về chuyện chúng tôi đã quen nhau như thế nào.
Thẩm Nguyệt nhìn tôi rất lâu: “Cậu không lẽ đã quên tớ rồi chứ?”
Tôi lắc đầu: “Làm gì có.”
Cô ấy cuối cùng cũng yên tâm.
Rồi lải nhải kể lại:
“Cậu là bạn cùng bàn của tớ mà, cậu còn nhớ năm lớp mười một không...”
Tôi nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.
...
“Lúc chúng ta tốt nghiệp đại học, cậu say rồi ôm lấy tớ đòi xem cơ bụng, mọi người đều dở khóc dở cười...”
Giọng của Thẩm Nguyệt càng lúc càng nhỏ.
Nước mắt cô ấy rơi trên mu bàn tay tôi.
Bỏng rát.
Giọng cũng nghẹn ngào.
“Nếu biết sớm, nếu biết sớm...”
Cô ấy cúi đầu nhìn tôi đã nhắm mắt từ lâu, rồi khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Nguyệt, tiếng bước chân gấp gáp ngoài cửa ngày càng rõ.
Bùi Ngôn đứng ở đó, túi trà sữa trên tay rơi xuống đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất