Chương 38: Lời mời(1)
Hôm nay là cuối tuần, tiết học đàn của Tô Bối kéo dài hơn ngày thường hai tiếng đồng hồ.
Cô giáo Chu cảm thấy vô cùng kinh ngạc về việc Tô Bối có thể đàn hết cả bài "Ánh trăng" mà không gặp phải sai sót nào. Việc này thật sự làm cho cô giáo Chu quá rung động, đến khi ra về cô thật sự là không cách này nhịn được mà phải khen Tô Bối thật sự là tài năng thiên bẩm.
Nghe thấy Tô Bối được khen ngợi, bác Phúc đương nhiên là cảm thấy rất vui mừng.
" 'Tiết mục mở màn' của Tiểu Bối chắc chắn sẽ rất đặc sắc." Bác Phúc cười vui vẻ mà nói.
Tô Bối cũng cười cười: "Chỉ cần màn biểu diễn được suôn sẻ là cháu đã mừng lắm rồi."
Nếu không đến lúc đó cô lại bị những "thế lực phản Tô" kia ở trên diễn đàn của trường cười nhạo thì thật sự là nhục đến không có chỗ trốn.
"Yên tâm đi, bài biểu diễn nhất định là rất hay.", Bác Phúc nói rồi, do dự một lát, lại hỏi: "Chuyện biểu diễn văn nghệ ở trong trường, cháu không mời tiên sinh sao?"
Nghe thấy vậy, Tô Bối ngây người ra, lắc lắc đầu.
Tô Bối nói ra điều mà mình băn khoăn: "Ba ba bận rộn như vậy, cháu sợ ba ba không có thời gian để ghé qua ạ."
Tần tiên sinh rất bận, đây là điều mà Tô Bối được tận mắt chứng kiến, như ngày hôm nay là chủ nhật mà Tần tiên sinh vẫn còn đang bận rộn ở công ty.
Tần tiên sinh có thời gian đi hay không thì bác Phúc không biết, có điều, việc liên quan tới sự kiện biểu diễn văn nghệ ở trường, tiên sinh hẳn là đã hỏi bóng gió không dưới ba lần rồi.
Trong lòng bác Phúc cười thầm, có điều, để giữ cho tiên sinh một chút thể diện, gương mặt bác vẫn làm vẻ nghiêm chỉnh nói với Tô Bối: "Cháu không hỏi tiên sinh thì làm sao biết được là ông ấy không có thời gian chứ? Hơn nữa, mặc dù tiên sinh thật sự bận rộn, thế nhưng ở công ty chẳng phải còn có mấy người Tiểu Trần bọn họ hay sao? Nên ngài ấy vẫn có thể dành ra chút thời gian để đi xem cháu biểu diễn mà."
Tô Bối suy nghĩ một chút, cảm thấy lời mà bác Phúc vừa nói cũng có lý: "Vậy bác Phúc, người cảm thấy ba ba cháu liệu có hứng thú với kiểu sự kiện biểu diễn văn nghệ như thế này không ạ?"
"Đương nhiên là có rồi." Tiên sinh không có hứng thú đối với biểu diễn văn nghệ, thế nhưng tiết mục văn nghệ do chính khuê nữ nhà mình lên biểu diễn thì lại khác.
Lúc này, Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh đột nhiên buông ra một câu: "Có hứng thú hay không thì đó cũng là chuyện của ông ấy, nếu phụ huynh khác đều đến tham dự, vậy thì có lý do gì mà ông ta lại không đi?"
Cậu nhìn ra được Tô Bối thực sự rất muốn Tần Thiệu tới đó.
Bác Phúc: "Tối nay cháu có thể nhân cơ hội nói với tiên sinh một tiếng."
Tô Bối: "Dạ được." Quan trọng là Tần Thiệu có thể trở về nhà trước khi cô bé đi ngủ.
——
Buổi chiều, Tầ tiên sinh nhận được một cuộc điện thoại từ nhà gọi tới, hôm nay ông vốn đã có dự định sẽ trở về nhà sớm một chút, chỉ có điều vào lúc gần 4h, do bên dự án bất ngờ xảy ra sự cố khiến cho ông buộc phải ở lại giải quyết.
Lúc Tần tiên sinh trở về cảnh viên cũng đã là gần 11 giờ mất rồi.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ là có điều khác so với mọi lần, hôm nay vẫn còn có một ngọn đèn bàn đang chiếu sáng ở phòng khách.
Lúc Tần Thiệu đi qua đó, bấy giờ ông mới phát hiện ra có người đang nằm trên sofa.
Lúc này Tô Bối đang nằm cuộn mình nằm ở một góc trên ghế sofa, trên người còn quấn một tấm chăn mỏng, đầu nghoẹo sang một bên, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng ngần ấy khiến cho cô bé trông thật dịu dàng và bình yên.
Lúc này, bác Phúc nghe thấy tiếng động liền bước tới.
"Tiên sinh, ngài về rồi."
"Sao lại để con bé ngủ ở đây?" Tần tiên sinh trầm giọng nói.
"Con bé nói muốn đợi tiên sinh về, 9h đã ngồi ở đây đợi ngài rồi." Bác Phúc nói.
Xét theo một vài phương diện nào đó, tính cách đầy kiên định cùng cứng cỏi này của Tô Bối thật sự rất giống tiên sinh, bác cũng chẳng có cách nào để lay chuyển được cô bé.
Con bé đợi ông về sao?
Ánh mắt Tần Thiệu chợt ngưng lại, đáy mắt thoáng hiện lên điều gì đó, chỉ là ngay sau đó đã liền chau mày lại.
"Sau này nếu đến giờ rồi thì kêu lũ trẻ đi ngủ đi", dừng một lát, Tần Thiệu lại nói thêm một câu: "Không cần đợi tôi."
Ngay sau đó, lúc Tần tiên sinh nhìn thấy đôi chân kia của Tô Bối bị thò ra khỏi tấm chăn, lập tức khiến ông càng chau mày nhiều hơn.
Bác Phúc: "Vậy hiện tại phải làm sao?"
Tần Thiệu: "..."
Tần tiên sinh vốn định trực tiếp bế con bé quay trở về phòng.
Chỉ là, khi ông muốn bế cô bé lên lại phát hiện Tô Bối chỉ mặc một cái váy ngủ, cả người vì lạnh mà co rúc thành một đoàn, thấy như vậy ông đột nhiên không biết phải bế như thế nào.
May thay, đúng vào lúc này thì Tô Bối tỉnh lại.
Khi vừa mới tỉnh lại, đôi mắt của Tô Bối vẫn còn lờ mờ chưa tỉnh ngủ hẳn, cho đến khi nhìn rõ người đang ở trước mặt mình.
"A, ba ba! Người về rồi ạ?"
Niềm vui hiện lên trong đôi mắt bé gái khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp, ánh mắt ấy không hiểu vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác hài lòng và hân hoan đến lạ.
"Ừm, ba về rồi."
Thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ hẳn, đang ngẩng đầu nhìn mình của Tô Bối khiến trong lòng của Tần tiên sinh giống như bị làm cho tan chảy.
Ngay đến cả bản thân ông cũng không ý thức được điều đó, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa, để cho tầm mắt của ông song song với tầm mắt của Tô Bối.
"Con có chuyện gì muốn nói với ba sao?"
Đúng rồi, cô muốn nói gì với Tần tiên sinh nhỉ?
Hiện giờ Tô Bối vẫn còn hơi mông lung, lắc lắc đầu, rồi lại chớp chớp mắt, phải rất cố gắng cô mới nhớ ra là mình định nói chuyện gì với Tần Thiệu.
"Chỉ là, con muốn hỏi thứ sáu tuần sau, ba có thời gian không ạ?"
"Chỉ cần khoảng nửa ngày là được rồi." Tô Bối lại nói thêm một câu.
Tần Thiệu: "Ba có thể dành ra thời gian cả ngày cho hôm đó."
Nghe thấy vậy, Tô Bối mừng ra mặt, lại hỏi: "Vậy ba có thể đến tham dự buổi biểu diễn kỷ niệm thành lập trường của trường chúng con không? Ngày hôm đó phụ huynh có thể sẽ được mời tới trường ạ."
"Được."
Tô Bối: Hử? Cứ như vậy mà đồng ý rồi sao? Cô tưởng rằng chí ít đối phương cũng phải suy nghĩ một chút, xem xét lịch trình công tác cái gì đó chứ.
"Cảm ơn ba ba-!"
Nhìn thấy đôi mắt của Tô Bối híp lại thành một đường cong giống như vầng trăng kia khiến cho Tần tiên sinh cũng thản nhiên mà mỉm cười theo.
"Thứ sáu ba sẽ qua đó, còn bây giờ, đã đến lúc con nên về phòng mình đi ngủ rồi." Tần tiên sinh đứng dậy, nói với Tô Bối.
"Dạ vâng."
Mục đích đã đạt được, Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy tấm chăn mỏng chuẩn bị ngoan ngoãn lên lầu đi ngủ.
"Con quay lại đây."
"Dạ?"
"Đi dép vào." Nhìn thấy Tô Bổi nhảy xuống khỏi ghế sofa chuẩn bị chạy chân trần đi lên, Tần Thiệu kiềm chế lại ý định bế thẳng con bé lên trên lầu của mình, quay sang nhắc nhở.
"Há, dạ." Cũng phải thông cảm cho cô bé, mới tỉnh ngủ cho nên giờ vẫn còn có chút ngốc.
Tần Thiệu: "Sau khi lên lầu thì không được phép nghịch điện thoại, cũng không được phép ngồi chat nữa."
Tô Bối: "Vâng."
Tô Bối chạy chậm lên lầu, trong tiếng bước chân khe khẽ còn đem theo mấy phần tươi vui.
"Xem ra, tiên sinh ngài có thể tới tham dự khiến cho hai đứa trẻ đều cảm thấy rất vui." Bác Phúc ở bên cạnh nói.
Tần tiên sinh không nói gì, nhưng chỉ cần thông qua khóe miệng đang khẽ nhếch lên kia thôi cũng có thể thấy rõ được rằng, hiện tại tâm trạng của ông đang rất tốt.
Tiểu Bối có lẽ là rất vui, còn tiểu tử đó thì, còn chưa biết được.
——
"Giải đấu Hồng Khách", sau khi liên tiếp đạt 48 điểm trong vài ngày, cuối cùng thì Tô Bối cũng đã leo trở lại được hạng thứ 17 trên bảng tổng xếp hạng rồi.
Tiếp sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc, vòng đấu thứ hai liền sắp bắt đầu, hai ngày nay số lượng "lời mời kết bạn" mà Tô Bối nhận được đã trực tiếp tăng lên gấp đôi, cơ bản là vì những người này đều muốn được cùng chung một đội với Tô Bối để chiến đấu trong vòng thi thứ hai sắp tới.
Chỉ có điều trong đầu Tô Bối đã có lựa chọn, vậy nên Tô Bối đã thẳng thừng từ chối mấy cái "lời mời kết bạn" này.
Ngoài ra, mấy công ty gửi email tới ngỏ ý muốn hợp tác với Tô Bối ở trong mục spam cũng ngày càng nhiều hơn.
Mục tiêu tham gia giải đấu của Tô Bối là vì số tiền thưởng 30 vạn đó, cô chưa từng suy nghĩ qua sẽ vào công ty làm việc, suy cho cùng thì, cô mới có 14 tuổi, tạm thời chưa có dự định đi làm "lao động vị thành niên".
Lúc Tô Bối xóa bớt email, có một email đã thu hút sự chú ý của cô.
Khác với những email chứa đựng thái độ đầy "hàm súc" (tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều ý tứ sâu sắc) cùng nội dung dập khuôn mang tính gửi hàng loạt trước đó thì email này đã gửi thẳng cho Tô Bối một đường link.
"q, xin chào, dưới đây là website của công ty chúng tôi, hy vọng bạn có thể thử sức công phá tường lửa an ninh của chúng tôi. Link đi kèm"
Tô Bối: Cái yêu cầu này thật là kỳ lạ.