Chương 2
Viện Nghiên cứu Pháp y Đại học An.
Tiếng bút lách cách trên giấy không ngừng vang lên.
Kiều Chỉ Sanh đang viết báo cáo nghiên cứu, thì cánh cửa phòng nghiên cứu bỗng bị đẩy ra.
Lý Lỗi hấp tấp bước vào: “Chị Kiều, viện trưởng gọi chị tới văn phòng.”
Kiều Chỉ Sanh khựng lại, đặt bút xuống, rồi đi tới văn phòng viện trưởng.
Vừa đến cửa, một giọng nói đầy tức giận từ bên trong vọng ra.
“Tư Ý, tháng sau cậu sẽ được thăng chức làm phó viện trưởng, lúc này mà từ chức, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
“Thầy, thầy đừng khuyên nữa, em đã quyết định rồi.”
Nghe thấy câu nói đó, bước chân Kiều Chỉ Sanh chợt dừng lại, bàn tay định gõ cửa cũng khựng giữa không trung.
Đèn hành lang bỗng chập chờn sáng tối, giống như trái tim cô lúc này.
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa văn phòng được mở ra.
Tư Ý bước ra từ bên trong.
Nhìn thấy người ngoài cửa, anh như không thấy, lạnh lùng lướt qua, ánh mắt không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Trương Viện Trưởng trong phòng nhìn thấy Kiều Chỉ Sanh, vẫy tay gọi cô vào.
Kiều Chỉ Sanh liếc nhìn hướng Tư Ý rời đi, rồi bước vào văn phòng.
Trương Viện Trưởng đã ngoài năm mươi, cơn giận dữ vừa rồi khiến ông trông mệt mỏi.
“Kiều Chỉ Sanh, em và Tư Ý vẫn luôn thân thiết, em có biết tại sao cậu ta đột nhiên nghỉ việc không?”
Cổ họng Kiều Chỉ Sanh khô khốc, giọng khàn khàn: “Em không biết.”
Tư Ý đưa ra quyết định này mà không hề có dấu hiệu báo trước, ngay cả cô – bạn gái của anh – cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào…
“Cậu ấy đang đùa giỡn với tương lai của mình đấy. Em hãy giúp thầy khuyên cậu ấy đi.”
“Vâng.”
Sau khi rời khỏi văn phòng viện trưởng, suốt cả buổi chiều Kiều Chỉ Sanh đều cảm thấy bồn chồn không yên.
Tư Ý không có mặt ở viện nghiên cứu, điện thoại cũng không thể liên lạc được…
Ngay khi hết giờ làm, Kiều Chỉ Sanh lập tức trở về nhà.
Căn hộ Phong Tư.
Đây là nhà của cô và Tư Ý, căn nhà mà ba năm trước, khi cô tốt nghiệp từ Đại học An, quyết định mua lại sau khi ở lại viện nghiên cứu.
Kiều Chỉ Sanh đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Tư Ý đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng.
Vừa nhìn thấy anh, Kiều Chỉ Sanh lập tức tiến lên hỏi: “Sao anh lại…” nghỉ việc.
Nhưng lời chưa kịp nói hết, ánh mắt cô đã dừng lại trên bàn trà, nơi đặt bản hợp đồng tuyển dụng của Tập đoàn Bảo Hiểm Vô Ưu!
Và ở góc phải phía dưới, ba chữ “Tư Ý” vừa ký xong như xuyên thủng vào mắt cô!
Giống như hơi thở của Kiều Chỉ Sanh cũng ngừng lại tại khoảnh khắc đó.
“Anh… anh định tới Tập đoàn Vô Ưu sao?!”
Cô không thể tin nổi, bật ra câu hỏi ấy.
Ngày xưa, cả hai cùng ở lại viện nghiên cứu vì cả hai đều mang trong mình niềm đam mê và lý tưởng nghề nghiệp dành cho ngành pháp y!
Nhưng bây giờ, Tư Ý lại từ bỏ công việc tại viện nghiên cứu để chuyển sang Tập đoàn Vô Ưu?!
Kiều Chỉ Sanh nhíu chặt mày: “Anh có biết rằng nếu anh đến Vô Ưu, anh chỉ có thể làm những việc như xem xét chứng cứ văn bản hay đánh giá thương tích thôi không? Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Tư Ý không trả lời, chỉ cầm lấy chiếc vali bên cạnh.
“Căn nhà này thuộc về em. Chúng ta chia tay.”