Chương 6
Tòa án.
Mới vừa tới cửa, Kiều Chỉ Sanh đã bị đám phóng viên vây quanh.
“Pháp y Kiều, xin hỏi vụ tranh chấp bảo hiểm giữa Công ty Vô Ưu và chủ tịch Địa ốc Trung Nhật gần đây có phải do cô phụ trách kiểm tra bệnh lý không?”
“Pháp y Kiều, ông Lý chủ tịch Địa ốc Trung Nhật rốt cuộc là tự tử hay tai nạn?”
“Pháp y Kiều…”
Kiều Chỉ Sanh nghe những câu hỏi ấy, nhíu chặt mày.
Vụ án này đúng là do gia đình ông Lý ủy thác cho viện nghiên cứu, và cô chính là người phụ trách.
Nhưng tất cả đều nằm trong thỏa thuận bảo mật, làm sao bọn họ biết được?
Kiều Chỉ Sanh lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, tôi không có gì để trả lời.”
Thái độ kiên quyết của cô khiến đám phóng viên nhất thời im bặt, nhưng rõ ràng họ không dễ dàng bỏ cuộc.
“Pháp y Kiều, nghe nói người đồng đội tốt nhất của cô – pháp y Tư hiện đã nghỉ việc và chuyển sang Tập đoàn Vô Ưu. Về chuyện này, cô có điều gì muốn chia sẻ không?”
Lời của phóng viên vừa dứt, những người đứng ở vòng ngoài đột nhiên xôn xao.
“Nhìn kìa, Tư Ý đến rồi!”
Theo tiếng reo hò, Kiều Chỉ Sanh nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện cách đó không xa.
“Pháp y Tư, gặp lại người đồng đội cũ, anh cảm thấy thế nào?”
“Pháp y Tư, hiện tại anh phụ trách vụ án của Tập đoàn Vô Ưu, còn pháp y Kiều phụ trách vụ án của Tập đoàn Trung Nhật. Hai bên đang vướng vào tranh chấp pháp lý, liệu anh có nể tình xưa mà ‘thủ hạ lưu tình’ không?”
Câu hỏi vừa dứt, bốn phía lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Từng là đồng đội ăn ý vô cùng, giờ đây lại đường ai nấy đi.
Tất cả mọi người đều chờ đợi một chút tin tức giật gân từ đây.
Kiều Chỉ Sanh chỉ im lặng nhìn Tư Ý.
Bốn mắt chạm nhau, Tư Ý khẽ mở môi mỏng: “Không, hơn nữa tôi và pháp y Kiều không quen biết.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Kiều Chỉ Sanh.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạnh buốt tận xương.
Sự chú ý của các phóng viên cũng dần chuyển sang Kiều Chỉ Sanh, chờ đợi phản ứng của cô.
Kiều Chỉ Sanh siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng tôi từng chỉ là đồng nghiệp.”
“Pháp y ‘vì người sống giành công lý, vì người chết phát ngôn’, loại đạo đức nghề nghiệp cơ bản này, tôi và pháp y Tư tự nhiên sẽ tuân thủ.”
Dứt lời, Kiều Chỉ Sanh bước qua đám đông, xoay người tiến vào tòa án.
Nộp xong tài liệu, cô chuẩn bị rời đi.
“Kiều Chỉ Sanh.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Kiều Chỉ Sanh quay đầu lại, thấy Chung Thâm trong bộ vest đen lịch lãm.