Chương 22: Đi lên lại thành một cái xẻng trượt
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Lưu Quang Kiếm Khí!"
Thời khắc mấu chốt, Mặc Oanh xuất thủ.
Nàng bóp kiếm quyết trong tay, Nghênh Phong Phi Kiếm kéo theo một luồng năng lượng tuyệt mỹ rồi rơi xuống.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng "leng keng", Lửng mật bất ngờ đứng dậy, dùng hai chân trước nắm lấy thanh phi kiếm, tia lửa bắn ra khắp nơi, cho dù cơ thể bị văng xa mấy mét, nó vẫn không ngã xuống.
"Nanh vuốt thật lợi hại!"
Mặc Oanh kinh hãi không thôi.
Yêu thú này có sức lực rất lớn, móng vuốt vững chắc như linh khí, vốn dĩ không thể phá vỡ.
"Gầm!"
Lửng mật bị hành vi của Mặc Oanh chọc giận, nó gầm lên và ném Nghênh Phong Phi Kiếm ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của khí tức, như thể bị sợi dây thừng kéo, nàng ngã xuống đất.
Lửng mật giống như một cây tre bị gãy, lao về phía Diệp Phong và Long Thiên Tinh vẫn đang đứng.
Cái nhìn dữ dội đó dường như đang nói rằng ta phải đánh ngã và xé xác hết các ngươi!
"Chưởng môn cẩn thận!"
Những người khác vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.
“Chưởng môn, chạy mau đi!” Long Thiên Tinh sợ tới mức chân tay run lên, định kéo Diệp Phong cùng nhau chạy.
"Dám đả thương đệ tử của ta, tới đây ăn tấm ván này đi."
Diệp Phong thấy đệ tử bị đánh tới tấp thì tức giận, chẳng những không chạy mà còn định ra tay.
Hắn cầm tấm cửa cũ nát, giống như đang chơi quần vợt, sau một tiếng “ầm” với cái giá là tấm cửa bị vỡ hoàn toàn, Lửng mật đã bị đánh bay ra xa mấy chục dặm, lăn xuống chân núi.
"A... Cái này!"
Tất cả các đệ tử đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Ơ! Ta mạnh như vậy sao?"
Diệp Phong cũng sửng sốt.
Kể từ ngày hôm nay sau khi "Đánh Long Kỵ Thiên, chưởng Lý Hàm Tiếu”, hắn đã biết mình rất mạnh.
Vì vậy, Diệp Phong mới dám động thủ.
Chỉ là ngay cả hắn cũng không ngờ sức lực của mình lại mạnh đến mức có thể đánh bật Lửng mật ra xa mấy chục mét chỉ bằng một cánh cửa.
"Chưởng môn sư thúc, ngài... Sao ngài lại lợi hại như vậy?"
"Ngài không phải phàm nhân ư, sao có thể đánh yêu quái kia ra xa tới vậy?"
Ba người Thạch Lỗi, Lý Kiều Kiều, Hoắc Vân Kiệt vây quanh, mở to mắt, cẩn thận đánh giá Diệp Phong.
"E hèm, chỉ là sức lực của ta hơi lớn một chút thôi."
Diệp Phong không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn cũng không thể nói là tu vi của mình đã là “Luyện Khí tầng chín đỉnh phong +” nhưng vốn dĩ không cách nào thi triển được tu vi chứ hả?
“Có lẽ là, trong hệ thống có một cái bug, cho tu vi đắp hết lên sức mạnh thể chất rồi.” Diệp Phong một lần nữa nảy ra ý tưởng này.
"Chưởng môn thật cường đại!"
Long Thiên Tinh vội vàng chạy tới, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ sùng bái.
Mặc Oanh thu lại Nghênh Phong Phi Kiếm, trên khuôn mặt nàng hiện rõ sự kinh ngạc ẩn sau tấm lụa đen.
“Chưởng môn này... Sức mạnh của ngài hình như lớn hơn trước đây, xem ra, ngài cứ luôn đóng vai phàm nhân, nhưng lại bởi vì phải cứu chúng ta mà bại lộ một ít thực lực.”
Mặc Oanh nghĩ trong lòng như vậy.
"Mọi người đừng lo lắng, nếu yêu thú kia lại xuất hiện, cứ giao cho ta xử lý."
Diệp Phong được các đệ tử săn đón, trong lòng hắn không hề tự hào, ngược lại càng thêm "đau đớn".
Ở giai đoạn này, tu vi của hắn vẫn là "Luyện Khí tầng chín đỉnh phong +", nếu có thể dùng sức mạnh của tu vi thì đã có thể càn quét chưởng môn của các môn phái trung đẳng.
Nhưng bây giờ, chỉ là lực lượng có mạnh hơn một chút.
Còn về pháp thuật thì vẫn không thể thi triển được.
“Cũng may là ta đã tẩy rửa đôi mắt, mở linh nhãn, tối nay sẽ cố gắng tu luyện công pháp cơ bản.” Diệp Phong bắt đầu lên kế hoạch.
"Gầm!"
Nhưng cũng không lâu lắm, kẻ đã ngã xuống núi – Lửng mật lại lao lên, gầm gừ nhảy bổ vào người Diệp Phong.
"Quả nhiên, nó không có ngã chết!"
Diệp Phong liền tung ra thêm một cú đá.
Bùm!
Lửng mật đến nhanh, mà đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay lộn ngược hàng chục mét, rơi xuống chỗ nào cũng không biết.
"Đây!"
Lý Kiều Kiều trợn to hai mắt, kêu lên: "Chưởng môn sư thúc, da thịt con yêu thú kia rất cứng rắn, ngài đạp nó một cước, chân không sao chứ?"
Cho dù Diệp Phong có mạnh mẽ thì hắn vẫn là người làm bằng xương bằng thịt.
Da của con yêu thú đó cứng như sắt đá, đạp vào người nó như vậy mà không gãy xương hay sao?
Không chỉ Lý Kiều Kiều, mà Thạch Lỗi và Hoắc Vân Kiệt cũng lo lắng nhìn sang.
"Gì?"
Lúc này, Diệp Phong mới nhận ra vấn đề.
Nhưng khi hắn chuyển động các ngón chân của mình liền thấy không có cảm giác đau hay ngứa gì, dường như hắn không hề bị thương.
“Ngay cả thể lực cũng được nâng cao sao?” Diệp Phong rất kinh ngạc.
Xem ra, hệ thống quả thực có bug, lực lượng vốn phải tăng trên tu vi lại chuyển hết sang thể xác.
"Gầm!"
Một lúc sau, tiếng gầm bất đắc dĩ của Lửng mật lại vọng ra từ chân núi.
Nó nhanh chóng leo lên, nhìn thẳng vào Diệp Phong, không hiểu tại sao thanh niên Nhân tộc có vẻ yếu ớt này lại có thể đánh gục mình.
"Còn tới?"
Khi Diệp Phong nhìn thấy Lửng mật đang ngày càng bực bội kia, trong lòng không khỏi vui mừng, tiến lên tung ra một đòn xẻng xúc.
Lửng mật lại rơi xuống núi.
“Các ngươi cứ ở trong môn phái nghỉ ngơi, nơi này giao cho bổn chưởng môn là được rồi.” Diệp Phong phất tay với các đệ tử, sau đó hai tay chống nạnh đứng ở ngã ba núi.
Khi Lửng mật lại lao lên, Diệp Phong liền đứng dậy đá bay nó.
Sau khi đi tới đi lui hơn mười lần, cuối cùng Lửng mật cũng chịu thua, nhất thời không dám trèo lên nữa.
Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, quay lại Phiêu Miểu Phái.
Lúc này Long Thiên Tinh đã thu xếp ổn thỏa, tạm thời ở chung phòng với Thạch Lỗi và Hoắc Vân Kiệt.
Mặc Oanh và Lý Kiều Kiều ở chung một phòng.
Diệp Phong là chưởng môn, đương nhiên là yên vị ở đại điện của chưởng môn, hắn hóa trang đống linh thạch thành cái gối, để ngăn ngừa bị trộm.
Không có sự quấy nhiễu của Lửng mật, Lý Kiều Kiều bắt đầu vào phòng bếp để nấu thức ăn bằng đống lương thực nàng đã mua hôm qua.
Lý Kiều Kiều là một cô gái đến từ một ngôi làng nhỏ ở miền núi. Khi còn bé, mỗi ngày nàng đều phải làm việc nhà, tài nấu nướng của nàng ở Phiêu Miểu Phái tuyệt đối là số một số hai.
Sau khi ăn xong, Diệp Phong cầm một lọ Linh Nhãn Dịch, đặt trước mặt Long Thiên Tinh, nói.
"Thiên Tinh, đây chính là Linh Nhãn Dịch dùng để thanh tẩy đôi mắt, tranh thủ sớm mở ra linh nhãn."
Chỉ cần mở ra linh nhãn, coi như đã tiến hành tu luyện cơ sở của cảnh giới “Vọng Khí Cảnh”.
Người tu hành ở cảnh giới này tuy chưa biết pháp thuật nhưng có thể nhìn thấy linh khí trong trời đất nên gọi là “Vọng Khí”.
Diệp Phong hiện tại đang ở cảnh giới này.
Nói một cách chính xác thì Vọng Khí Cảnh cũng vẫn là một phàm nhân.
Một số thiên tài thực sự mới sinh ra đã có "linh nhãn", có thể nhìn thấy linh khí giữa trời và đất, chỉ cần lấy được công pháp là có thể bắt đầu tu hành.
“Đa tạ chưởng môn, nhưng ta từ nhỏ đã có thể nhìn thấy linh khí giữa trời đất, cho nên không cần dùng tới Linh Nhãn Dịch.” Long Thiên Tinh lắc đầu nói.
Diệp Phong sững sờ một hồi.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhớ ra rằng Long Thiên Tinh sở hữu "Lam Linh Chi Nhãn", có thể coi là linh nhãn.
"Linh nhãn trời sinh?"
"Đây chính là thiên tài trong truyền thuyết đó nha!"
"Ta còn nghe nói bởi vì có thiên nhãn trời sinh, tốc độ tu luyện cũng sẽ được nâng cao."
Khi những đệ tử khác nghe thấy lời nói của Long Thiên Tinh, tất cả đều kinh ngạc nhìn sang.
Long Thiên Tinh dù sao cũng là một cậu bé nhút nhát, khi bị sư huynh sư tỷ nhìn như vậy, hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Nếu ngươi đã mở linh nhãn, như vậy thì bắt đầu tu luyện công pháp thôi!"
Diệp Phong xấu hổ cất Linh Nhãn Dịch đi, lục tung trong đại điện chưởng môn, móc ra một quyển sách có niên đại khá lâu, đặt trên mặt bàn.