Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 30: Một con tọa kỵ bay trên không

Chương 30: Một con tọa kỵ bay trên không Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm “Không cần lo cho ta!” Diệp Phong dùng hai chân kẹp chắc cổ của Thiết Trảo Long Ưng , phát hiện tên này bị một đấm của mình làm choáng váng rồi, chẳng trách không thể tiếp tục bay. “Tỉnh lại cho ta!” Diệp Phong dùng tay banh mí mắt của Thiết Trảo Long Ưng ra, hơn nữa không ngừng thổi vào mắt nó, ý đồ muốn nó tỉnh. Sau đó, Thiết Trảo Long Ưng phát hiện mình đang rơi xuống đất với tốc độ cực nhanh, con ngươi đột nhiên co lại, bắt đầu đập hai cánh loạn xạ, bay lên lại lần nữa. “Phù!” Các đệ tử thấy thế đều thở phào. Mặc dù từng thấy thực lực mạnh mẽ của Diệp Phong, nhưng bọn họ không dám bảo đảm rớt xuống từ nơi cao như vậy, Diệp Phong vẫn sẽ bình an vô sự. Nhưng mà, bọn họ lại phát hiện ra vấn đề. “Mọi người xem kìa, Thiết Trảo Long Ưng đang bay xa khỏi thành Bạch Phù, nếu đến mấy nơi nguy hiểm, có thể sẽ gặp phải Yêu Tướng có thể so với cảnh giới Tụ Nguyên đó!” Thạch Lỗi chỉ về phía xa, vẻ mặt lo lắng. “Mặc Oanh sư muội đến đó rồi, hẳn sẽ đuổi kịp.” Hoắc Vân Kiệt chỉ lên trời, mọi người nhìn sang, thấy Mặc Oanh đưa theo Giả Vũ Lam hoảng hồn còn chưa định hình lại ngự kiếm bay đi, tăng tốc đuổi theo Thiết Trảo Long Ưng . Lúc này, hai chân Diệp Phong dùng sức kẹp lấy, Thiết Trảo Long Ưng bị đau, bay càng nhanh. “Mặc Oanh, đưa Giả Vũ Lam quay về!” Diệp Phong không hoảng sợ, mà quay đầu hô lên với Mặc Oanh, rồi không quan tâm nàng nữa. Mặc Oanh nhìn hành động của Diệp Phong, đoán được gì đó, bèn thay đổi phương hướng, bay về đỉnh Phiêu Miểu Phong. “Tứ sư tỷ, chúng ta không cứu chưởng môn sao?” Giả Vũ Lam lo lắng nói. “Ngài ấy muốn thuần phục Thiết Trảo Long Ưng .” Nói xong, Mặc Oanh không nói nữa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Giả Vũ Lam về đỉnh Phiêu Miểu Phong phong. “Chưởng môn phải làm sao?” Thấy Mặc Oanh quay về, vậy mà không tiếp tục đi nữa, những đệ tử khác đều nóng lòng. “Hẳn là ngài ấy sẽ không sao đâu.” Mặc Oanh thì thầm. Lúc Diệp Phong bảo nàng quay về, rõ ràng nàng nhìn thấy trong mắt hắn đầy sự điềm tĩnh, dĩ nhiên nắm chắc không ít, cho nên mới yên tâm quay về Phiêu Miểu phong. Lúc này, trên bầu trời cao. Diệp Phong cưỡi trên lưng Thiết Trảo Long Ưng , một tay tóm lấy đầu nó, xem như bánh lái, vẫn luôn lắc lư về phương hướng mình muốn đi. Sức mạnh của hắn lớn đến kinh người, ngay cả Thiết Trảo Long Ưng cũng không lay chuyển được hắn, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như không nghe theo, Diệp Phong sẽ dùng ngón tay gõ lên đỉnh đầu của Thiết Trảo Long Ưng , làm đầu nó chấn động vang ù ù, không dám không theo. Trên mấy đỉnh núi lân cận, là những tòa môn phái khác tọa lạc. Những đệ tử của môn phái này ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Thiết Trảo Long Ưng lướt qua trên không, đều bị dọa hết hồn, tưởng rằng tông môn gặp phải tai họa lớn. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là, trên lưng Thiết Trảo Long Ưng có một thanh niên đang cưỡi nhìn mặt có hơi quen. “Là Diệp chưởng môn của Phiêu Miểu Phái.” “Diệp chưởng môn đang cưỡi một con Thiết Trảo Long Ưng !” “Diệp chưởng môn thuần phục Thiết Trảo Long Ưng rồi, đang lướt qua trên bầu trời của môn phái chúng ta, đang tỏ uy phong sao?” “Nhìn dáng vẻ của ngài ấy hình như hơi nôn nóng, lẽ nào muốn cưỡi Thiết Trảo Long Ưng đi xem mắt?” “Không đúng! Lẽ nào các ngươi không cảm thấy lạ sao, Diệp chưởng môn chẳng có chút tu vi nào sao có thể cưỡi trên người Thiết Trảo Long Ưng ?” “Hắn là huynh đệ song sinh của Diệp chưởng môn!” Đệ tử các môn phái truyền lời lẫn nhau, hơn nữa còn không ngừng tam sao thất bản, càng đồn càng thái quá. Diệp Phong không biết sự hoảng sợ của đệ tử các phái, hắn lúc này đã hoàn toàn áp chế được Thiết Trảo Long Ưng . Một khi nó thử kháng cự, Diệp Phong sẽ lấy ra Linh Nguyên Chung là linh khí hạ phẩm to như chén trà, tản phát ra khí tức nặng nề, dọa Thiết Trảo Long Ưng đến mức không dám làm càn. “Quác!” Lượn trong không trung hơn nửa canh giờ, Thiết Trảo Long Ưng cuối cùng cũng hoàn toàn phục, đã biết chạy không thoát, nên phát ra tiếng kêu tượng trưng cho phục tùng. “Đến đó sau đó dừng lại.” Diệp Phong chỉ Phiêu Miểu phong, nói. Thiết Trảo Long Ưng nghe không hiểu tiếng người, nhưng đại khái nhìn hiểu động tác tay của Diệp Phong, nên đáp xuống Phiêu Miểu phong. Gió lớn thổi bay bụi đất. Nhưng chúng đệ tử lại bất chấp bụi bay vào mắt, vội vàng chạy đến gần, phát hiện Thiết Trảo Long Ưng đã phục tùng, ngay lập tức trong lòng không rõ có cảm giác gì. “Quác!” Thiết Trảo Long Ưng đáp xuống đất, chôn đầu vào trong bãi cỏ, đỉnh đầu xuất hiện một cái hư ảnh của Thiết Trảo Long Ưng to cỡ nắm đấm, toàn thể màu xanh biển, có một chút xanh lục. Hoắc Vân Kiệt chỉ hư ảnh Thiết Trảo Long Ưng rất nhỏ, sợ Diệp Phong không biết, giải thích nói: “Chưởng môn sư thúc, Thiết Trảo Long Ưng thần phục rồi, ngài nhỏ máu của mình lên hồn thể của nó, là có thể vĩnh viễn nhận chủ.” Nghe vậy, hai mắt Diệp Phong phát sáng. Nếu như Hoắc Vân Kiệt không nói, hắn cũng không biết có thể dùng cách này nhận chủ. “Đưa ta một thanh dao găm.” Diệp Phong chìa tay. “Chưởng môn, ta có.” Giả Vũ Lam tiến lên, cánh tay thon thả lướt qua bảo thạch trên eo, cầm lấy một thanh dao găm sắc bén đưa cho Diệp Phong. “Là linh khí hạ phẩm ‘đai lưng trữ vật’.” Chúng đệ tử ngưỡng mộ. “Đa tạ.” Diệp Phong nhận lấy dao găm, xẹt vào ngón tay, ngoại trừ hơi có cảm giác đau nhói, thì chỉ để lại một vệt màu trắng. “Da chưởng môn rất mềm, phàm khí bình thường không cắt được.” Mặc Oanh tiến lên, nắm lấy phi kiếm Nghênh Phong phát sáng, nhanh chóng xẹt qua đầu ngón tay Diệp Phong. Sau đó, Diệp Phong giống như ống kem đánh răng vậy, cuối cùng cũng chảy ra máu, nhỏ lên hồn thể của Thiết Trảo Long Ưng . Một cảm giác kỳ diệu đột kích trái tim, Diệp Phong phát hiện mình và Thiết Trảo Long Ưng có thêm một mối liên hệ đặc biệt, bất kể đối phương chạy bao xa đều có thể cảm ứng nhè nhẹ, thậm chí có thể gọi đối phương từ xa. Hơn nữa, dường như hắn có thể nghe hiểu được ý nghĩa chất chứa trong tiếng kêu của Thiết Trảo Long Ưng . “Thì ra yêu quái nhận chủ là thế này.” Diệp Phong vỗ đầu Thiết Trảo Long Ưng, bảo nó thu hồn thể về. Thiết Trảo Long Ưng lại đập cánh tạo gió mạnh, rồi thu hai cánh vào, ngẩng đầu, đứng dậy cao hơn ba mét, giống như một bức tượng, rất có khí thế. Lúc này, tiểu bạch hồ nhảy xuống từ vai Lý Kiều Kiều, hoạt bát tới phía trước Thiết Trảo Long Ưng , dùng một chân múp múp chỉ nó, rồi lại chỉ mình, bô bô không biết đang nói gì. Nhưng mà, Diệp Phong rất nhanh đã nhận được truyền tin đến Thiết Trảo Long Ưng, nghe hiểu hết ý của tiểu bạch hồ. “Ta, Tiểu Bạch, yêu quái lão đại ở đây, ngươi, yêu quái ngốc mới đến, chỉ có thể làm lão nhị.” Đây chính là ý tiểu bạch hồ biểu đạt. Sau khi truyền những thông tin này cho Diệp Phong, Thiết Trảo Long Ưng ngẩng đầu, liếc tiểu bạch hổ, dáng vẻ khinh thường kia như đang nói: “Nhóc con từ đâu đến, qua một bên nghịch bùn đi!” Một phen cử chỉ này lập tức khiến tiểu bạch hồ nhe răng trợn mắt, nhảy nhót tại chỗ, tức không chịu nỗi. “Gừ!” Ngay lúc này, lửng mật không khuất phục lên tiếng.... Tiểu bạch hồ vừa nghe, lập tức bị dọa sợ nhảy về vai Lý Kiều Kiều, lạnh run. Thấy thế, trên mặt Thiết Trảo Long Ưng lộ ra sự xem thường giống như con người, nhìn lửng mật ban nãy bò lên đỉnh núi, đang đứng lên như người nhào tới chỗ mọi người. “Quác!” Thiết Trảo Long Ưng phát hiện hình thể của lửng mật nhỏ như vậy, cho rằng nó nhất định rất dễ bị ăn hiếp, lập tức phát ra tiếng kêu chói tai, nhào tới. Bóng lưng to lớn kia như đang nói: “Các vị không cần ra tay, ‘chức vị’ này cứ để cho Thiết Trảo Long Ưng ta!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất