Chương 38: Quy hoạch mới tông môn (2)
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Các đệ tử khác đã sớm không có tâm tình ăn cơm, vội vàng theo sát Diệp Phong mở quyển sách cổ chỉ có chín trang này ra, nhìn bản đồ vận hành kinh mạc và những dòng chữ giới thiệu phía trên.
Bởi vì đây là pháp thuật do hệ thống ban thưởng, không cần đệ tử tu luyện, hắn cũng đã đạt tới giai đoạn viên mãn, cho nên tiến hành giải thích ngay tại chỗ.
Nghe vậy, chúng đệ tử như thể hồ quán đỉnh (1).
(1) Thể hồ quán đỉnh: có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Mặc Oanh tư chất cao nhất bắt đầu tu luyện luôn, tiếp theo là Giả Vũ Lam, Hoắc Vân Kiệt cũng lần lượt tu luyện, rất nhanh đã đến giai đoạn nhập môn.
"Quác!"
Lúc này, Diệp Phong nghe được tiếng kêu của Thiết Trảo Long Ưng, nói: "Có người tới."
Hắn thu thập sách cổ và đi ra ngoài viện.
Chỉ thấy phụ thân Giả Vũ Lam là Giả Lập An đang khống chế Trúc Diệp Chu, chở năm thợ thủ công có cả trung niên và già bay tới Phiêu Miểu Phong.
"Diệp chưởng môn, ta mang thợ thủ công tới cho ngài này."
Cách rất xa, Giả Lập An đã hô to với Diệp Phong, ngay sau đó, ông ta nhìn thấy Thiết Trảo Long Ưng và lửng mật đang đứng ở bên trái và bên phải Diệp Phong, sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống Trúc Diệp Chu.
"Giả gia chủ không cần kinh hoảng, bọn chúng đã bị thu phục, trở thành linh thú trấn núi của Phiêu Miểu Phái chúng ta."
Diệp Phong sợ Giả gia chủ xoay người bỏ chạy, vội vàng nhắc nhở.
Giả Lập An mang theo nghi hoặc, cẩn thận từng li từng tí đáp xuống bãi cỏ trên đỉnh núi, đã thấy lửng mật nhanh như chớp chạy tới, làm ông ta sợ đến mực vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, điều khiển Trúc Diệp Chu bay lên.
"Lửng mật, đó là khách nhân, quay về!"
Lại nghe Diệp Phong hô một câu, lúc này lửng mật mới hậm hực quay trở về, cảm thấy một ngày không đánh nhau, trong lòng nghẹn đến hoảng.
Thấy thế, Giả Lập An mới xác định lửng mật đã bị thu phục, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Ông ta lại hạ Trúc Diệp Chu xuống một lần nữa, đưa năm thợ thủ công đều có Luyện Khí tầng hai đến trước mặt Diệp Phong.
"Mấy vị này chính là thợ thủ công của Giả gia chúng ta, có thể trợ giúp Diệp chưởng môn sửa chữa lại thậm chí là xây lại Phiêu Miểu Phái, tất cả chi phí, Giả gia chúng ta bao hết."
Giả Lập An thể hiện rõ khí chất "thổ hào".
"Cha, sao cha lại tới đây?" Giả Vũ Lam nhìn thấy cha mình, cao hứng phất phất tay.
Giả Lập An dùng linh nhãn quét qua Giả Vũ Lam, phát hiện linh khí dao động của nàng tăng lên rất nhiều, vậy mà đã đạt tới Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, kinh ngạc đến mở to hai mắt.
"Xem ra, để nữ nhi ở lại Phiêu Miểu Phái là một lựa chọn không tồi, ít nhất, tu vi tăng lên khá nhanh."
Giả Lập An thầm nghĩ.
Ông ta chỉ chỉ năm vị thợ thủ công bên cạnh, nói: "Cha đưa mấy thợ thủ công lão luyện này tới, trợ giúp Phiêu Miểu Phái tiến hành sửa chữa lại hoặc xây dựng lại."
"Cảm ơn cha!"
Giả Vũ Lam cao hứng không thôi.
Môn phái gia nhập có thể nhận được sự ủng hộ của người nhà, làm cho nàng có loại cảm giác vui thích cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Được rồi, gần đây sự tình có chút bận rộn, cha trở về trước, con ở lại Phiêu Miểu Phái tu hành cho thật tốt đi."
Dứt lời, Giả Lập An nhìn lửng mật vẫn đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng nhảy lên Trúc Diệp Chu bay đi.
"Gặp qua Diệp chưởng môn, gặp qua tiểu thư."
Lúc này, mấy vị thợ thủ công kia chào hỏi Diệp Phong và Cổ Vũ Lam.
Giả Vũ Lam chỉ vào một vị lão giả tóc xám trắng, giới thiệu: "Chưởng môn, vị này là lão sư phó thợ mộc của Giả gia chúng ta, họ Lý, toàn bộ Giả gia đều do ông ấy thiết kế và kiến tạo, nhất định có thể xây dựng xong Phiêu Miểu Phái của chúng ta."
"Chào Lý sư phó."
"Chào Diệp chưởng môn!"
Hai bên nhanh chóng làm quen với nhau.
Diệp Phong bay bản vẽ mặt bằng Phiêu Miểu Phong mà hắn vẽ ngày hôm qua lên mặt bàn để Lý sư phó nghiên cứu.
Là một "bậc thầy kiến trúc" với mấy chục năm kinh nghiệm, Lý sư phó kết hợp với nhu cầu của Diệp Phong, nhanh chóng vẽ ra một bản phác thảo phù hợp với điều kiện địa phương.
Vẻn vẹn nửa ngày, Lý sư phó đã tính toán ra các vật liệu cần thiết, bản thảo tính toán thành một xấp dày.
"Ở Thần Châu đại lục vậy mà còn có nhân tài như vậy, nếu đặt ở hiện đại, Lý sư phó tuyệt đối là một vị tổng công trình sư cấp bậc đại lão!"
Diệp Phong ở một bên nhìn đến trợn tròn hai mắt.
"Diệp chưởng môn, còn thiếu một loại tài liệu!"
Đúng lúc này, Lý sư phó buông bút vẽ xuống, nói với Diệp Phong.
"Thiếu cái gì?"
Diệp Phong tò mò hỏi.
Lý sư phó nói: "Phần lớn vật liệu kiến trúc dùng đều có thể mua được ở trong thành trong hôm nay, ngày mai có thể vận chuyển đến nơi này. Nhưng hiện tại còn thiếu trụ cột, cần phải đến một lâm trường cách thành Bạch Phù hai mươi dặm để vận chuyển tới."
"Ở đâu?" Diệp Phong hỏi.
"Ngay bên kia, không tính là quá xa." Lý sư phó xoay người, chỉ vào một mảnh núi rừng xa xa.
Diệp Phong nhìn một chút, phát hiện nơi đó nằm ở hướng Đông Nam của Phiêu Miểu Phái, cũng cách mười dặm.
Vì thế, Diệp Phong nói: "Nếu không thì như vậy đi, ta và Lý sư phó đi lâm trường đốn củi, những người khác vào thành mua vật liệu xây dựng khác."
"Cách này có thể thực hiện được, hơn nữa rất nhanh." Lý sư phó gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
....
Sau khi ăn trưa xong bọn họ liền xuất phát.
Lý sư phó bảo bốn thợ thủ công khác trở về thành Bạch Phù mua sắm vật liệu và mời thêm một nhóm công nhân khác.
Vì lý do an toàn, Diệp Phong bảo Thạch Lỗi và Hoắc Vân Kiệt đưa bọn họ đi.
Bên kia, Diệp Phong ngồi trên lưng Thiết Trảo Long Ưng, phía sau là Lý sư phó run lẩy bẩy, hai tay liều mạng bắt lấy một sợi lông vũ, sợ bị rơi xuống.
Phía sau bọn họ là ba người Mặc Oanh, Giả Vũ Lam, Long Thiên Tinh đang ngự kiếm.
Ngay từ đầu, Diệp Phong không muốn để bọn họ tới đây, nhưng Giả Vũ Lam hiếm khi được "trốn" ra khỏi thành Bạch Phù, rất muốn đi theo dạo một vòng, cho nên liền đi theo.
Lửng mật và những người còn phụ trách ở lại trông Phiêu Miểu Phong.
Không lâu sau đó.
Đoàn người Diệp Phong rơi vào một thôn nhỏ chỉ có một trăm người ở gần đó.
"Nơi này gọi là "thôn Lâm", vốn là không có người ở, nhưng bởi vì chỗ này mở ra một lâm trường nên phải có người đến chăm nom rừng cây, dần dà, liền phát triển thành một thôn nhỏ."
Lý sư phó giới thiệu.
"Thì ra là như vậy."
Diệp Phong gật đầu.