Chương 42: Kiếm đấu thuật
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhưng mà, Diệp Phong nhìn về phía mấy người Long Thiên Tinh ở xa xa, nhưng lại không hề nhìn thấy sự kính nể ở trên mặt bọn họ mà ngược lại phát hiện bọn họ đang không ngừng phất tay, giống như đang hô cái gì đó.
Một màn này, Diệp Phong cảm thấy có chút quen thuộc.
"Phía sau ta có biến!"
Diệp Phong bỗng nhiên cảnh giác, xoay người đánh một quyền.
Hắn cũng không phải là đồng đội sa điêu (1) thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh, những người khác đều điên cuồng nhắc nhở, nhưng còn không tự biết.
(1) Sa điêu: từ lóng, ý chỉ ngu ngốc, ngốc nghếch.
Quả nhiên, khi Diệp Phong xoay người lại, liền phát hiện một con yêu quái cao khoảng hai met, giống như một con gà trống lớn có đầu cá sấu đang nhào về phía hắn.
Một quyền này vừa vặn đập trúng cổ họng yêu quái.
"Bộp bộp bộp..."
Con yêu quái này bay ngược ra ngoài, đập gãy một cái cây, lại ngã trên mặt đất, hai móng vuốt sắc bén vung vẩy loạn xạ, cây cối chung quanh đều dễ dàng bị cào nát.
"Cái móng vuốt này!"
Diệp Phong mở to hai mắt.
Nếu hắn bị bắt được, toàn thân trên dưới tuyệt đối không có một khối vải nào là hoàn chỉnh.
"Là Yêu Binh hạ đẳng "Ngạc Kê Thú", móng vuốt là tài liệu luyện khí không tồi, loại yêu thú này bình thường đều là sống theo bầy đàn, bây giờ một con tới, chứng tỏ xung quanh còn rất nhiều."
Mặc Oanh lập tức nhắc nhở.
Diệp Phong lập tức cảnh giác, quả nhiên nghe được xung quanh truyền đến tiếng gà gáy, đang nhanh chóng tiếp cận.
Bịch bịch bịch...
Tiếng bước chân dày đặc đang đến gần.
Không bao lâu, đoàn người Diệp Phong đã bị hơn mười mấy con Ngạc Kê Thú vây quanh.
Bởi vì mắt của Ngạc Kê Thú mọc ở hai bên đầu, lúc nhìn người không khác gì gà bình thường, đầu lắc lư trái phải, nhìn càng thêm buồn cười.
"Quác quác quác!"
Một con Ngạc Kê Thú cấp Yêu Binh trung đẳng toàn thân đỏ rực phát ra tiếng thét chói tai, ra lệnh cho những con Ngạc Kê Thú khác duy trì vòng vây hình tròn, nhào về phía mấy người Diệp Phong.
"Lưu Quang Kiếm Khí!"
Cuối cùng Mặc Oanh cũng tìm được cơ hội ra tay, tay cầm kiếm quyết, xoay một vòng ở giữa không trung.
Nghênh Phong Phi Kiếm nhanh chóng bổ ra, cũng xoay một vòng giữa không trung, những nơi nó đi qua, đầu Ngạc Kê Thú đều bị chặt đứt, lại chạy về phía trước vài bước, liền "ầm ầm" một tiếng ngã xuống đất, chết chỉnh tề.
Cuối cùng, chỉ còn lại con Ngạc Kê Thú cấp Yêu Binh trung đẳng kia, mắt to trừng mắt nhỏ cùng mấy người Diệp Phong.
"Quác quác quác!"
Thủ lĩnh Ngạc Kê Thú vắt chân lên cổ chạy như điên.
Thế nhưng, Mặc Oanh bấm tay một chút, Nghênh Phong Phi Kiếm tăng tốc đâm, bổ nó thành hai nửa.
Từ đó, bất luận là Thụ yêu hay là Ngạc Kê Thú, tất cả đều bị đám người Diệp Phong giải quyết hết.
"Một chiêu kia của Mặc sư tỷ thật lợi hại, làm sao tỷ có thể khống chế phi kiếm vòng quanh vậy?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên Tinh tràn đầy vẻ kính nể.
"Mỗi một vị ngự kiếm nhân, trên người đều có một chút khí tức kết nối với phi kiếm mà người ngoài không nhìn thấy, giống như là dây thừng, vừa rồi ta chính là thông qua khí tức nó mà khống chế phi kiếm xoay tròn ở tốc độ cao, sinh ra hiệu quả cắt vòng."
Mặc Oanh dừng lại một chút: "Loại phương thức khống chế phi kiếm này, ta tự đặt tên cho nó là... Kiếm đấu thuật!
"Thật lợi hại!" Long Thiên Tinh càng bội phục.
Giả Vũ Lam cảm thấy rất thần kỳ, cũng có chút muốn học, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt, nàng cũng không tiện mở miệng.
Diệp Phong nghe được những lời này, chợt mở to hai mắt.
Kiếm đấu thuật?
Xác định không phải là súng đấu thuật sao!
Nếu thật sự là thật có thể kinh khủng như vậy không.
Trải qua chuyện hôm nay, Diệp Phong cảm thấy Mặc Oanh tuyệt đối là một nhân tài có thể đào tạo, tương lai có lẽ sẽ có thể tự nghĩ ra Ngự Kiếm Thuật hoàn toàn mới, kinh diễm tứ phương.
Chỉ là ở đây tương đối nguy hiểm, Diệp Phong vội vàng thúc giục: "Nơi này không nên ở lâu, nhanh chóng rút lui thôi!"
"Nơi này cách thôn Lâm ít nhất mười dặm, thuộc về khu vực tương đối nguy hiểm, quả thật phải nhanh chóng rút lui." Mặc Oanh nhìn về phía Ngạc Kê Thú ngã đầy đất: "Chỉ là đáng tiếc nhiều tài nguyên như vậy nhưng lại không mang đi được. "
"Đai lưng trữ vật của ta là linh khí hạ phẩm, không gian bên trong không tính là lớn, miễn cưỡng có thể chứa được một con Ngạc Kê Thú." Giả Vũ Lam vỗ vỗ đai lưng của mình, nói.
"Không cần chứa cả con Ngạc Kê Thú đâu, trên người loại yêu thú này chỉ có móng vuốt sắc bén là tài nguyên luyện khí rất tốt, có thể đến nơi đặc thù đổi thành linh thạch." Mặc Oanh nói.
Dứt lời, nàng khống chế phi kiếm, chém toàn bộ móng vuốt của mười mấy con Ngạc Kê Thú xuống, nhưng sau khi chất đống xong, thể tích vẫn có chút khổng lồ.
"Hình như chứa không nổi." Giả Vũ Lam bất đắc dĩ lắc đầu.
"Không gian trữ vật của ta tương đối lớn, có thể chứa được." Diệp Phong đi lên phía trước, bàn tay xẹt đống chân gà chất chồng, chúng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
"Linh khí trữ vật trung phẩm?" Ánh mắt Mặc Oanh chợt lóe.
Nàng chỉ vào thụ yêu té trên mặt đất, nói: "Mộc tâm của Thụ yêu cũng là tài liệu không tồi, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nhanh chóng lấy đi."
Diệp Phong mở một thân cây Thụ yêu ra, phát hiện ở chỗ cơ thể có mọc một mộc tâm hình trái tim, lớn bằng quả táo, kết cấu cứng rắn, ẩn chứa linh khí nồng đậm.
Mặc Oanh, Giả Vũ Lam, Long Thiên Tinh cũng đều ra tay, rất nhanh liền thu được toàn bộ mộc tâm.
Cuối cùng, Diệp Phong nhặt linh kiếm của Triệu Đại Giang lên, ném vào không gian hệ thống, tiếp theo lại tìm được ba quyển sách cổ trên người ông ta, lần lượt là pháp thuật cấp 1 "Kim Cương Chưởng", "Hỏa Diễm Chi Xà", "Hỏa Diễm Trường Mâu".
Ngoài ra, còn có hơn mười viên linh thạch hạ phẩm, cùng với một lọ đan dược nhỏ màu đỏ sậm.
Tất cả những thứ phía trên đều là chiến lợi phẩm lần này.
"Xử lý tốt hiện trường, sau đó bỏ chạy." Diệp Phong thu tất cả đồ đạc vào không gian hệ thống, nói.
"Còn cần xử lý sao?" Giả Vũ Lam hỏi.
Diệp Phong gật gật đầu: "Tốt nhất là nếu có thể thì xóa dấu vết hiện trường, không để lại cho người ta bất kỳ cơ hội truy xét nào."
Nếu như Tư Thái Gian không nói dối, Xích Xà Phái đã phản bội thành Bạch Phù, trở thành chó săn cho tên Yêu Tướng kia.