Chương 100: Em Vẫn Còn Trẻ, Còn Có Thể Thử
Phùng Thiến bĩu môi, nói:
"Điều kiện của người ta rất tốt, còn rất đẹp trai, chẳng biết người ta có thèm để ý tới con hay không đó!"
Trương Trân hoàn toàn không còn biện pháp nào nữa, dù sao thì trong thời đại này, cha mẹ chẳng thể ép duyên được nữa rồi. Thân là cha mẹ, bọn họ chỉ có thể kiến nghị một chút mà thôi, người làm chủ cuối cùng vẫn là bản thân con cái của bọn họ.
Nhưng mà, Trương Trân cực kỳ hài lòng về đối tượng mà cháu trai bà giới thiệu, bất kể là điều kiện gia đình hay là của chính bản thân người ta, bà cũng cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi, nếu như con gái bà bỏ qua cơ hội lần này, thật sự là có chút tiếc nuối!
Vì vậy, Trương Trân chỉ có thể thở dài nói:
"Dù sao thì đây cũng là hôn sự của con, lựa chọn như nào là quyền của con. Có điều, mẹ là người từng trải, mẹ cảm thấy đối tượng mà anh họ con giới thiệu rất đáng tin cậy. Nếu như con bỏ lỡ, thì thật sự là bỏ lỡ. Dù sao thì anh họ của con cũng đã đồng ý làm bà mối cho người ta rồi, sẽ không dừng lại để chờ con!"
Trương Mai cũng không nhịn được mà chen vào hỏi:
"Tiểu Thiến, đối tượng mà con thích, người ta có thích con không vậy?"
Phùng Thiến bị người thân làm cho có chút hoảng loạn, nhưng mà sức mạnh của việc yêu thầm quá lớn, cho nên cô vẫn kiên trì nói:
"Bây giờ con vẫn còn trẻ, vẫn còn có thời gian để thử, chuyện sau này để sau này rồi nói!"
Giang Phong nghe thấy thế liền biết không thể khuyên tiếp được nữa, cho nên hắn nói:
"Em họ, nếu như em đã quyết như thế rồi thì anh sẽ không khuyên nữa, nhưng mà em có thể nói cho anh biết tên và năm sinh của người đó được không.
Anh sẽ tìm cao nhân giúp em tính nhân duyên giữa em và người đó, xem thử xem hai người có hợp nhau hay không."
Mặc dù lớn lên dưới lá cờ đỏ, phần lớn mọi người đều không quá tin vào mấy thứ này, nhưng mà đa phần con gái đều cảm thấy rất hứng thú với chuyện tính nhân duyên, Phùng Thiến cũng là một trong số những người đó.
Phùng Thiến nghe thấy anh họ nói như thế, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn mở wechat ra, gửi tên và năm sinh của người mà mình yêu thầm qua cho anh họ.
Trương Trân thấy mọi chuyện đã tới nước này thì không nói thêm gì nữa, bà đi vào trong bếp xào rau.
Sau khi có được tên và năm sinh của đối phương, Giang Phong lập tức giúp em họ xứng đôi thêm một lần nữa, kết quả điểm xứng đôi hôn nhân giữa hai người hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, chỉ ở mức 56 - 58 mà thôi.
Giang Phong thấy điểm xứng đôi như thế thì không khỏi thở dài.
...
Trong lúc Giang Phong tới nhà dì út làm khách, Lý Hưng Văn lái xe chở vợ mình - Trương Thu Lan đi tới Phan Châu tỉnh Quảng Đông, đưa bánh trung thu cho một vị khách hàng lớn.
Từ lúc Lý Hưng Văn làm nghề buôn bán sắt thép cho tới nay, vào hai ngày lễ tết âm lịch và trung thu hàng năm, dù cho anh có bận rộn tới đâu đi nữa, thì anh đều sẽ dành ra thời gian để đi thăm hỏi khách hàng, mời khách ăn cơm, tặng quà cho khách.
Dùng những thứ này để củng cố mối sự hợp tác giữa hai bên.
Dù sao thì trong thời đại này, bất kể là làm nghề gì, thì việc cạnh tranh đều vô cùng kịch liệt, không củng cố quan hệ với khách hàng, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác thay thế.
Mà cách làm của Lý Hưng Văn hiển nhiên là rất hiệu quả, việc làm của anh khiến cho một người cực kỳ giỏi xã giao như Giang Phong cũng phải bội phục, những khách hàng mà anh đã hợp tác trong mấy năm qua, chưa từng xuất hiện tình trạng bị người cướp đi bao giờ cả.
Đồng thời, mấy bị khách đó cũng cực kỳ tin tưởng anh, dù cho tiền hàng còn chưa kịp gửi tới, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của Lý Hưng Văn thôi, những vị khách đó đều sẽ đồng ý để tài xế kéo hàng đi trước.
Thậm chí, chỉ cần Lý Hưng Văn báo trước một tiếng, thì trì hoãn việc kết toán tiền hàng cả tuần lễ cũng là chuyện hoàn toàn có thể.
Đừng xem thường việc trì hoãn kết toán tiền hàng một tuần, số tiền có thể lên tới mấy tỷ, đối với những cửa hàng nhỏ mà nói, thì việc trợ giúp như thế này hoàn toàn không hề bình thường một chút nào cả.
Vị khách hàng mà lần này Lý Hưng Văn tới thăm là Ngụy Nguyên Châu, là một trong những ông chủ buôn bán sắt thép lớn nhất ở Phan Châu.
Nói tới dây chuyền sản nghiệp buôn bán phế sắt thép, nhà môi giới như Lý Hưng Văn là kiểu người chuyên môn kiếm tiền dựa trên việc chênh lệch giá cả, phụ trách việc đem sắt thép từ nhà máy hoặc từ vựa ve chai đưa tới mấy xưởng sắt thép, từ đó kiếm lấy một chút tiền.
Nhưng mà, số tiền này không phải ai cũng có tư cách để kiếm, đầu tiên là phải ký kết được hợp đồng thu mua với bên xưởng sắt thép, sau đó phải có được nguồn cung cấp sắt thép, cuối cùng là phải có đủ tài chính để tiến hành việc 'phát sắt thép'.
Chỉ với ba điều kiện đơn giản như thế thôi đã đủ để ngăn cản không biết bao nhiêu là người muốn tham gia vào con đường này.
Mà sau khi vào nghề rồi, điều kìm hãm sự phát triển lớn mạnh của bọn họ chỉ còn lại nguồn cung cấp và tài chính mà thôi.