Chương 148: Bữa Tiệc Cao Cấp (2)
Sau đó, Uông Văn Kiệt lại quay đầu giới thiệu cho Giang Phong về từng người, đầu tiên là giới thiệu cho hắn một người đàn ông cao gầy, đeo mắt kính, tuổi ước chừng 34 - 35. Người đàn ông đó tên là Long Trạch Vũ, cha anh ta là quan lớn trong tỉnh, anh ta cũng là người có thân phận và địa vị cao nhất trong mấy người này.
Tiếp đó là một người đàn ông da trắng, giá trị nhan sắc không kém gì Uông Văn Kiệt, người đó tên là Bạch Tử An, cha anh ta cũng là một trong những quan lớn ở tỉnh.
Kế tiếp là một chị gái khoảng 28 - 29 tuổi, nhan sắc cũng trên mức trung bình, cô gái này tên là Lam Doanh Doanh, chức vụ của cha cô cũng không bình thường.
Còn 2 người khác, nữ tên là Lệ Thiên Nhu, nam tên là Lưu Trang, cả hai đều là phú nhị đại xếp hàng đầu ở tỉnh Quảng Tây.
5 người, cộng với Uông Văn Kiệt và ông chủ câu lạc bộ - Sử Anh Hào, thân phận của mỗi một người đều không thể coi thường, Giang Phong không khỏi cảm thán, người luôn nói rằng ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đúng là không hề sai chút nào cả.
Nếu như Giang Phong chỉ là một người bình thường, có lẽ trong trường hợp như này, hắn sẽ thận trọng từng chút từ lời nói tới việc làm, làm một người trong suốt không ai để ý tới.
Nhưng mà, Giang Phong cũng không phải là một người bình thường, mà là một người mang theo bên mình phần mềm hack, giám đốc Uông đã chống lưng giúp hắn rồi, còn việc có thể hòa nhập được vào trong cái vòng này không thì phải xem biểu hiện của hắn.
Sử Anh Hào thấy mọi người đã tới đầy đủ liền bảo người bưng thức ăn lên.
Trong lúc dùng cơm, Lam Doanh Doanh tò mò hỏi:
"Anh Kiệt, hôm qua cô gái mà anh ra mắt là ai vậy? Nhà cô gái đó làm bên chính trị hay kinh tế?"
Những người khác nghe thấy thế cũng tò mò, nhìn sang Uông Văn Kiệt.
Uông Văn Kiệt cười ha ha, nói:
"Doanh Doanh, cô đoán sai rồi, cô ấy được sinh ra trong một gia đình vô cùng bình thường, trong nhà cũng không có ai làm bên chính trị hay kinh tế cả. Nhưng mà, nhân khí của cô ấy ở tỉnh Quảng Tây mọi người xem ra khá cao đó, tất cả mọi người đều biết cô ấy."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Sử Anh Hào hỏi:
"Anh Kiệt, ý của anh là chị dâu là một danh nhân?"
Uông Văn Kiệt trả lời:
"Cô ấy là một ca sĩ, tên là Tiêu Mẫn, mọi người đều biết cô ấy có đúng không?"
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
"Vậy mà là Tiêu Mẫn?"
"Chuyện này chắc chắn là ngoài ý muốn!"
"Anh Kiệt, anh không tìm một người môn đăng hộ đối ở trong vòng, chú Uông có đồng ý không vậy?"
"..."
Uông Văn Kiệt đương nhiên là hiểu tại sao bạn bè của mình lại kinh ngạc như thế, dù sao thì đến cấp bậc như bọn họ, mặc dù vợ không môn đăng hộ đối, thì cũng không thể kém nhà mình quá xa được.
Thế nhưng, bây giờ Uông Văn Kiệt lại ra mắt với một ca sĩ nhỏ bé, hơn nữa rõ ràng là còn coi trọng người ca sĩ đó, chuẩn bị cưới người đó về làm vợ, chuyện này không thể không làm mọi người ngạc nhiên!
"Ánh mắt của mấy người có ý gì vậy hả? Hôn nhân của tôi đương nhiên là chính bản thân tôi làm chủ, mấy người nên hâm mộ tôi mới đúng!"
Long Trạch Vũ gật đầu, nói:
"Văn Kiệt nói đúng, những người như chúng ta vậy mà lại có thể tự làm chủ hôn nhân của mình, đây đúng thật là một chuyện rất đáng để được hâm mộ, mấy người không kết hôn không trải nghiệm được chuyện này."
Bạch Tử An nói tiếp:
"Anh Vũ nói đúng, có thể làm chủ được hôn sự của mình là một chuyện rất hạnh phúc. Như tôi chẳng hạn, mặc dù cha tôi không ép tôi phải thông gia với người khác, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tự làm chủ mối hôn sự của mình được, cơ bản là phải lựa chọn người trong phạm vi mà cha mẹ đã xác định."
Lam Doanh Doanh nghe thấy thế liền cực kỳ xúc động, nói:
"Đúng là như thế, nếu như tôi dám nhắc tới việc gả cho một người làm công ăn lương bình thường, sợ là cha tôi sẽ đánh gãy chân đối phương luôn mất."
Lê Thiên Nhu nói:
"Nói thế thì anh Kiệt đúng là hạnh phúc thật."
Uông Văn Kiệt cười, nói:
"Chỉ có quyền tự chủ thôi còn chưa đủ, còn phải tìm được một đối tượng kết hôn phù hợp với bản thân mình nữa, từ đó mới có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi lặn lội mấy trăm cây số, tự mình đến nhà mời Giang đại sư giúp tôi làm mai."
Giang Phong từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy Uông Văn Kiệt nhắc tới mình, hắn lập tức nắm lấy cơ hội, nói:
"Giám đốc Uông nói đúng, hôn nhân có thể hạnh phúc được hay không chính là nằm ở việc gặp đúng người, đúng thời điểm. Nhưng mà trong cả nước này, có thể làm được như thế cũng chẳng có bao nhiêu, bởi vì tất cả mọi người đều không biết người nào mới phù hợp với bản thân mình.
Mà điều đáng nhắc tới chính là, tôi có khả năng giúp mọi người tìm được người kia, chỉ cần mọi người tin tôi, thì tôi chắc chắn sẽ không khiến cho mọi người thất vọng."
Lệ Thiên Nhu nghe thế, không nhịn được mà hỏi:
"Giang đại sư, lúc nãy anh Kiệt nói, trong phương diện tính nhân duyên, anh là một đại sư thật sự, không biết chuyện tính nhân duyên này là như thế nào?"
Giang Phong cười nói:
"Tính nhân duyên là có thể tính ra được hôn nhân của một người, đã kết hôn thì tính ra tình trạng hôn nhân, chưa lập gia đình thì có thể tính ra người đó có duyên phận vợ/chồng với ai."
Lê Thiên Nhu kinh ngạc, nói:
"Lợi hại như thế ư?"
Lam Doanh Doanh nói:
"Giang đại sư, khoan hãy đề cập tới việc chưa lập gia đình, dù sao thì chúng ta không thể nào xác định được một chuyện ở tương lai cả. Đã kết hôn là chuyện đã xảy ra, anh thật sự có thể tính ra được tình trạng hôn nhân của những người đã kết hôn ư?"
Giang Phong tự tin nói:
"Đương nhiên, nếu như chị Doanh Doanh không tin, thì có thể tự mình nghiệm chứng thử xem."
Lam Doanh Doanh nghe thế, lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi:
"Nghiệm chứng như thế nào?"
Giang Phong cười, nói:
"Rất đơn giản, chị chỉ cần cung cấp tên và ngày sinh của một cặp vợ chồng bất kỳ cho tôi, tôi sẽ có thể tính ra được tình trạng hôn nhân của bọn họ."
Lam Doanh Doanh mở to mắt, nói:
"Thần kỳ như vậy ư?"