Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 41: Quá Khó Rồi

Chương 41: Quá Khó Rồi


Trước lúc Giang Phong đến mua xe ở tiệm 4S nào đó thì ở tỉnh Hồ Bắc cách xa ngàn dặm, Hồ Văn Hoa đang xem mắt tại một tiệm cà phê nào đó do dì chủ nhà nhiệt tình giới thiệu.
Sau khi hai người gọi cà phê, cô gái xem mắt lần này kiêu ngạo nói: “Hồ Văn Hoa là anh đúng không? Tôi nghe dì Vương nói về anh rồi, gia cảnh anh bình thường, không nhà không xe, thu nhập thì không ổn định. Vốn dĩ anh không đủ tiêu chuẩn của tôi, nhưng dì Vương cứ khuyên mãi nên tôi quyết định cho anh cơ hội thuyết phục tôi đấy, có thể nắm bắt cơ hội này không thì phải xem biểu hiện của anh rồi.”
Hồ Văn Hoa nghe xong thì sững người, anh ta đi xem mắt mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy màn mở đầu hoành tráng như vậy. Nếu không phải đối phương cao và xinh thì anh ta đã đứng dậy nói tạm biệt rồi.
Vì cái chiều cao với nhan sắc này, Hồ Văn Hoa quyết định tranh thủ nói: “Mỹ nữ, dì chủ nhà không nói với cô tôi làm nghề gì sao?”
Cô gái kiêu ngạo hờ hững nói: “Nói anh viết tiểu thuyết mạng, tôi cũng có chút hiểu biết ngành này của mấy anh, biết rằng thu nhập ngành này chia làm hai cực. Thu nhập của nhóm nhỏ những người cấp cao là vài chục triệu đến trăm triệu, còn thu nhập của mấy người cấp thấp e rằng không bằng lương một tháng của tôi. Không biết anh đây là tác giả cấp bậc nào?”
Lúc này nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Hồ Văn Hoa thêm đường rồi vừa khuấy vừa nói: “Tôi không bằng mấy người cấp cao nhưng lại hơn mấy người cấp thấp, có lẽ tôi là tác giả trung cấp.”
Cô gái kiêu ngạo bưng cà phê lên uống một ngụm, cô hỏi: “Lương tháng là bao nhiêu?”
Hồ Văn Hoa nói: “Bình quân khoảng mười ngàn.”
Cô gái khinh thường nói: “Nhiêu đấy thôi?”
Hồ Văn Hoa không chịu nổi, hỏi ngược lại: “Thế xin hỏi lương tháng của cô là bao nhiêu?”
Cô gái kiêu ngạo bình thản đáp: “Năm sáu ngàn.”
Hồ Văn Hoa chau mày: “Mỹ nữ à, lương của cô như này hình như không có tư cách khinh thường tôi nhỉ?”
Cô gái lạnh lùng nói: “Anh là người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, sao có thể sao với phụ nữ chúng tôi. Dựa vào thu nhập hiện giờ của anh thì phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới mua được nhà? Lại phải tiết kiệm thêm bao lâu mới mua nổi xe? Anh nghĩ cưới vợ không tốn sính lễ sao? Tôi nói thẳng vậy đấy, nếu thu nhập của anh chỉ có mấy đồng này, vậy anh không thuyết phục được tôi đâu.”
Hồ Văn Hoa sôi máu nói: “Mỹ nữ, chúng ta có thể kết hôn trước, sau đó cùng nhau cố gắng mua nhà mua xe. Tuy thu nhập bây giờ của tôi không cao, nhưng tôi thấy mình có tiềm năng, sẽ có một ngày trở thành tác giả mạng nổi tiếng, thu nhập hàng tháng có thể tới hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn.”
Cô gái cười mỉa nói: “Sẽ có một ngày? Thời gian mơ hồ quá đi, ai biết ngày đó là mười năm sau hay là năm mươi năm sau chứ. Bây giờ tôi rõ ràng có thể kiếm một người có nhà có xe để gả, tại sao tôi phải cùng anh cực khổ nỗ lực vì cái tương lai đầy bất ổn chứ? Anh đây đẹp giống Phan An hay tài năng như Tào Tử Kiến (Tào Thực) ?”
Nói trúng tim đen rồi, Hồ Văn Hoa tức đến không nói nên lời.
Tuy đối phương nói khó nghe nhưng anh ta ngẫm kỹ lại cũng thấy đúng. Bây giờ nam nhiều nữ ít, phụ nữ có chút nhan sắc sẽ rất được chào đón. Người có nhan sắc không tệ như cô gái kia nếu muốn gả cho người có nhà có xe quả thật không khó.
Cô gái kiêu ngạo nhìn người đàn ông bị mình nói cho nghẹn họng, cô có chút thương xót nói: “Thật ra điều kiện của anh cũng không tệ, chỉ là bị gia cảnh kéo chân thôi.”
“Được rồi, cứ vậy đi, cảm ơn cà phê của anh, tạm biệt!”
Nhìn cô gái kiêu ngạo rời đi, Hồ Văn Hoa khẽ thở dài, sau đó lấy ra chiếc laptop đựng trong túi chống sốc mà anh ta vẫn luôn mang theo để gõ chữ, cảnh quang ở tiệm cà phê này không tệ, không thể lãng phí được.”
Sau hơn hai tiếng, thuận lợi hoàn thành một chương. Lúc đang tải lên Hồ Văn Hoa bèn đề cập chuyện xem mắt lúc nãy của mình ở cuối chương, đồng thời nêu vài câu cảm nhận.
Đợi tải lên xong Hồ Văn Hoa nới thu dọn, tính tiền rồi rời đi.

Cửa hàng 4S.
Giang Phong đang xem chương mới của bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”. Đây là một trong những bộ mà hắn theo dõi.
Bộ truyện này chủ yếu nói về một người đàn ông trung niên chán đời thuộc dòng họ chín đời độc đinh trùng sinh quay về năm hai năm trước, đồng thời có được hệ thống nuôi con nít tên “Khai Chi Tán Diệp”, từ đó sống ung dung tại Hoa Đô.
Cách hành văn của tác giả không tệ, câu chuyện cũng khá mới mẻ, là bộ tiểu thuyết trùng sinh mà Giang Phong theo dõi hàng ngày.
Không biết từ lúc nào, Giang Phong đã xem xong chương mới nhất của “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”, thuận tiện xem dòng cảm nhận của tác giả ở cuối trang.
“Hôm nay là lần thứ sáu tác giả đi xem mắt, ánh mắt của dì chủ nhà quả thật không tệ, dì ấy giới thiệu cho tôi một người vừa có dáng cao lại vừa xinh xắn, thật sự là mỹ nữ động lòng người.
Nhưng gia cảnh tác giả bình thường, không xe, không nhà, không tài khoản tiết kiệm. Ngoài việc khá ưa nhìn ra, e rằng chỉ có cái danh tác giả mạng là xài được.
Tiếc là thu nhập hiện nay của tác giả vĩnh viễn không đạt yêu cầu của mỹ nữ người ta, cuối cùng bị từ chối đau đớn.
Aizz, trong xã hội xô bồ hiện nay, muốn cưới một người vợ nguyện ý cùng mình nỗ lực thật sự quá khó rồi!”
Xem đến dòng cảm nhận của tác giả, Giang Phong nổi bệnh nghề nghiệp, hắn bèn bình luận: “Tác giả yêu dấu, tôi là người chuyên mai mối, là đại sư trong việc ghép đôi. Đến nay tỷ lệ ghép đôi thành công và bình luận tốt đều đạt một trăm phần trăm, người thử qua đều nhận xét tốt.
Một một không năm bốn sáu chín không hai không, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu tác giả đại nhân muốn kết hôn, đồng thời tin lời tôi nói thì xin mời liên hệ với tôi. Nếu không tin thì không sao, dù sao duyên phận không phải thứ có thể cưỡng cầu.”
Gõ xong bình luận, Giang Phong đóng bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia” lại, tiếp tục mở bộ tiểu thuyết khác ra xem.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất