Chương 82: Chuyện Khó Nói
Phòng riêng ở quán cà phê.
Nghe Vệ Vũ San nói hắn là ông mai thành thật nhất, đồng thời bằng lòng tin tưởng hắn, Giang Phong vội cảm ơn: “Đại khái tình hình bên anh Kiệt chính là như vậy, chị Vệ còn thắc mắc gì thì cứ việc hỏi, có yêu cầu gì thì cứ nói ra, đợi bàn bạc xong hết thì tôi sẽ sắp xếp xem mắt cho hai người.”
Vệ Vũ San ngẫm một hồi rồi nói: “Ông mai Giang, tôi chỉ có một yêu cầu, sau kết hôn tôi hi vọng có thể sinh sống ở huyện thành, chỉ cần anh ta đồng ý và đảm bảo làm được, vậy thì tôi không có ý kiến gì thêm nữa.”
Giang Phong vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Với điều kiện như nhà anh Kiệt thì ở huyện thành mua nhà sinh sống không thành vấn đề. Nhưng anh Kiệt vẫn luôn cùng ba làm thầu công trình ở quê nhà, nếu muốn rời quê lên huyện thành sinh sống sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến công việc của anh ấy, cho nên tôi không thể thay mặt anh Kiệt đáp ứng yêu cầu này của chị, chị phải cùng bàn bạc với anh ấy mới được.”
Vệ Vũ San nói thêm: “Ông mai Giang, thật ra tôi hi vọng sinh sống ở huyện thành chủ yếu là vì suy nghĩ đến việc học hành của con cái sau này. Dù sao điều kiện giáo dục ở huyện thành cũng tốt hơn mấy thôn nhỏ ở quê.
Hơn nữa cứ cho là mua ở huyện thành, trước khi con cái đi học có đến ở hay không cũng không quan trọng, sau này con cái đi học có tôi ở cạnh chăm nom là được rồi, anh ấy muốn làm gì cũng không cần bận tâm.”
Giang Phong gật đầu lia lịa, không hổ là phụ nữ trên ba mươi tuổi, suy nghĩ thấu đáo hơn mấy cô gái trẻ tuổi, còn chưa bắt đầu xem mắt thì chị ấy đã sắp xếp xong chuyện đi học của con cái.
Sau khi nghe Vệ Vũ San giải thích, trong lòng Giang Phong cũng đã có quyết định, hắn nói: “Nếu như vậy thì không thành vấn đề, đợi tôi quay về bàn bạc với anh ấy xong thì sẽ sắp xếp xem mắt cho hai người.”
Vệ Vũ San gật đầu nói: “Được, hiện tại tôi đang đi làm ở siêu thị, nếu muốn sắp xếp xem mắt thì nhớ báo trước một tiếng cho tôi, nếu không lúc hai người đến thì tôi còn đang đi làm đấy, vậy thì không hay cho lắm.”
“Chuyện này chị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ báo trước cho chị về việc sắp xếp xem mắt.”
Nói tới đây, Giang Phong cưới nói: “Chị Vệ, hiện tại chị cũng hiểu rõ tình hình bên anh Kiệt rồi, chị cũng nên nói tình hình bên chị cho tôi biết chứ.” Tuy Giang Phong đã có hết tư liệu của Vệ Vũ San, nhưng cái gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi, nếu không đến lúc đó hắn lại không biết giải thích vì sao biết nhiều đến thế.
Vệ Vũ San đồng ý, sau đó nói rõ hết bối cảnh gia đình, trải nghiệm yêu đương của mình cho Giang Phong nghe.
Dù sao ông mai Giang này cũng rất thành thật, còn nói cả chuyện đối tượng xem mắt mắc bệnh khó nói cho cô ấy nghe, nên đương nhiên cô ấy sẽ không giấu diếm, nói hết tất cả cho Giang Phong nghe.
Một tiếng sau.
Hai người bước ra khỏi quán cà phê.
“Chị Vệ, vậy tôi xin phép đi trước, chúng ta liên lạc sau nhé.”
“Ừ, đi đường cẩn thận, có gì thì cứ liên lạc với tôi.”
…
Đợi Giang Phong rời đi, Vệ Vũ San lấy điện thoại gọi cho một người thân sống ở trấn Thanh Hà.
Dù trong lòng cô ấy rất tin tưởng đối phương nhưng tục ngữ có câu: “Tâm hại người không nên có, nhưng tâm đề phòng người không thể không có”. Vệ Vũ San đã không còn là cô bé mười mấy tuổi mà là phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi.
Cho dù trước mặt có nói hay đến đâu thì sau lưng cũng phải tìm người kiểm tra tính thật giả của người mai mối, thuận tiện nghe ngóng danh tiếng làm mai của đối phương, những việc này đều vô cùng cần thiết.
Sau khi gọi điện nói vài câu khách sáo, Vệ Vũ San bèn hỏi: “Dì ba, dì có biết ông mai tên Giang Phong không?”
Dì ba nói: “Cái tên này nghe quen lắm, hình như có nghe qua, để dì nhớ lại xem.”
Vệ Vũ San gợi ý: “Người này rất đẹp trai, tầm hơn hai mươi tuổi, là người thôn Long Sơn, nghe nói làm mai rất mát tay.”
Dì ba sực nhớ ra: “Cháu nói vậy làm dì nhớ ra rồi, thôn Long Sơn kế bên thôn Bạch Thuỷ của dì quả thật có một ông mai như vậy, nghe nói là một sinh viện đại học có tiếng.
Tốt nghiệp xong thì không đi làm mà về quê làm nghề mai mối. Câu chuyện mới lạ này là chủ đề bàn tán thôn dì đấy.”
Vệ Vũ San hỏi: “Dì ba, vậy danh tiếng với năng lực của ông mai này thế nào?”
Dì ba nói: “Cái này dì không để ý lắm, Tiểu San con hỏi chuyện cậu ta làm gì? Lẽ nào cậu ta muốn làm mai cho con sao?”
Vệ Vũ San “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Cậu ta quả thật đã đến tìm con làm mai, nên con muốn nghe ngóng chút chuyện về cậu ta từ dì ba rồi mới quyết định.”
Dì ba vội nói: “Đây là chuyện tốt, cháu sớm nên kết hôn rồi, dì đi nghe ngóng giúp cháu.”
“Vậy làm phiền dì ba rồi.”
“Chuyện nhỏ, không cần khách sáo.”
Sau đó hai người nói vài chuyện phiếm rồi cúp máy.
…
Sau khi Giang Phong về nhà tắm rửa thì cũng hơn mười giờ tối rồi.
Giờ này đa số người già trong thôn đều nghỉ ngơi rồi, nhưng người độc thân như Vi Minh Kiệt thì chắc chắn không ngủ trước mười hai giờ.
Giang Phong ngẫm một hồi, hắn bèn gọi điện cho Vi Minh Kiệt.
Quả nhiên chưa đến ba giây Vi Minh Kiệt đã bắt máy: “Tiểu Phong, em có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”
Giang Phong hỏi: “Bây giờ anh Kiệt có ở nhà không?”
Vi Minh Kiệt đáp: “Không có nhà, anh đang uống rượu bên nhà Tam Cẩu, em muốn qua uống chút không?”
Giang Phong nói: “Em không uống rượu đâu, giờ anh có thể rút chút thời gian không? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Vi Minh kiệt im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Được, để anh nói một tiếng với bọn Tam Cẩu.”
“Vâng, vậy em ở nhà đợi anh.”
Sau khi cúp máy, Giang Phong bèn lặng lẽ suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu để làm công tác tư tưởng cho Vi Minh Kiệt.
Từ khi hắn làm nghề mai mối đến giờ, vị khách đặc biệt Vi Minh Kiệt là vị khách hàng khó giải quyết nhất.
Vấn đề nan giải không nằm ở chuyện thuyết phục bên nữ chấp nhận căn bệnh của bên nam mà nằm ở việc làm sao làm công tác tư tưởng cho bên nam, để anh ấy có thể đối mặt với vấn đề của bản thân, sau đó tích cực đi khám chữa bệnh.
…
Tầm mười phút sau, Vi Minh kiệt đến nhà Giang Phong.
Vì chuyện sắp nói có liên quan đến việc riêng tư cá nhân, nên Giang Phong liền mở cửa xe, hắn nói với Vi Minh Kiệt: “Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta lên xe nói chuyện đi.”
Vi Minh Kiệt đương nhiên không để ý chuyện này, sau khi lên xe, anh ta hỏi: “Tiểu Phong, em muốn bàn chuyện xem mắt với anh sao?”
Giang Phong đóng hết cửa xe lại, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, em muốn bàn chuyện xem mắt với anh Kiệt, không biết anh Kiệt có gì muốn nói với em không?”
Vi Minh Kiệt tưởng Giang Phong hỏi anh ta có yêu cầu gì không bèn lắc đầu đáp: “Anh không có yêu cầu gì, Tiểu Phong em cứ sắp xếp xem mắt là được rồi.”
“Em không phải hỏi anh có yêu cầu gì về đối tượng xem mắt, em hỏi anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Giang Phong thở dài nói: “Anh Kiệt, chúng ta đều lớn lên trong thôn, ai mà không biết nhau chứ. Lần này ba mẹ anh mời em làm mai, có lẽ trong lòng anh không muốn, chỉ là không muốn ba mẹ thất vọng nên mới đồng ý xem mắt. Không biết em nói có đúng không?”
Vi Minh Kiệt ngạc nhiên nhìn Giang Phong, không ngờ Giang Phong có thể đoán trúng suy nghĩ của anh ta.