Du Hân Niệm cũng không cảm thấy nội tình câu chuyện mà nàng dự liệu giữa Lưu Khả và Khương Cầm có gì tốt đẹp. Ngược lại, khi từ trong miệng mẹ Khương biết được chân tướng không sai biệt gì nhiều so với những gì chính mình đã lường trước, nàng lại vô cùng khó chịu.
Sau khi Khương Cầm bị bỏng đừng nói là quay trở lại thi đấu, ngay cả sinh hoạt cơ bản hằng ngày cũng không tự lo liệu được.
Thời điểm nàng lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt bị thiêu hủy của mình trong gương, nàng đã đem toàn bộ vật dụng trong phòng đập vỡ tan tành, điên cuồng gào thét.
Bản thân mẹ Khương cũng mang bệnh, không có sức lực chăm sóc cho con gái. Vốn là gia đình vì bệnh tật mà nghèo xác xơ, giờ phút đó lại càng khiến cho người ta tuyệt vọng.
Khương Cầm không thể tin được nàng đã biến thành bộ dáng này.
Nàng từ nhỏ đã vất vả khổ luyện, khác với những cô gái khác có kỳ nghỉ, có yêu đương, tất cả những đứa trẻ bằng tuổi nàng đều có đầy đủ cha mẹ để làm nũng đòi hỏi, nhưng nàng không có. Nàng chỉ có tập luyện, tập luyện, tập luyện.
Nàng vẫn luôn là trụ cột cuối cùng trong nhà. Mẹ nàng bình thường rất tiết kiệm, các bữa ăn trong một tuần chỉ có một lần ăn thịt, mặc quần áo đã chắp vá, mặc xong lại vá, trái phải trong ngoài vá đầy lại mặc tiếp. Bà đối với chính mình gần như hà khắc, bởi vì không có tiền, nhưng vẫn còn muốn sinh tồn, còn muốn nuôi dưỡng con gái. Sau những trận đấu kiếm được thêm chút tiền thưởng mẹ nàng cũng không chút giãn mày. Bà biết con gái vô cùng nhiệt huyết yêu thích đấu kiếm, vả lại còn rất có thiên phú. Mẹ nàng vẫn thường nói là:
"Không cần hâm mộ người khác, các nàng trong nhà có điều kiện có thể không cần nỗ lực, nhưng ngươi thì không được như thế. Ngươi nhất định có thể trở nên xuất sắc, mà toàn bộ nỗ lực của chúng ta hiện tại rồi sẽ được đền đáp."
Khương Cầm hi sinh tất cả mọi thứ, trong thế giới của nàng chỉ có đấu kiếm. Thật sự rất muốn vươn tới thành công, vậy mà chỉ còn cách một bước nữa thôi lại bị sự tàn nhẫn đánh rơi xuống vực sâu......
Tất cả đều là do Lưu Khả ban tặng. Nàng không thể tha thứ, nàng muốn Lưu Khả ngồi tù, muốn nàng ta đền bù tất cả!
Gần đến thời điểm mở phiên tòa, Lưu Khả cùng một người đàn ông mặc tây trang mang giày da tới cửa viếng thăm, thiếu chút nữa bị mẹ Khương đánh đuổi đi: "Ngươi còn có mặt mũi đến?! Cảnh sát như thế nào không bắt ngươi! Lập tức xử bắn ngươi!".
Người đàn ông mặc tây trang là luật sư của Lưu Khả, đem bà lão đang kích động ngăn lại đẩy qua một bên, Lưu Khả nhìn Khương Cầm đang đưa lưng về phía mình, lại lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu ta bị xử bắn, hai mẹ con các ngươi cũng sống không được bao lâu."
Khương Cầm bỗng nhiên quay lại, hé ra khuôn mặt khủng khiếp căm tức nhìn Lưu Khả: "Ngươi là đến diễu võ dương oai?".
Lưu Khả quả thực bị bộ dáng này của nàng làm hoảng sợ, giả vờ mạnh mẽ trấn định ngồi vào trên ghế sofa nói: "Các ngươi tống ta đi tù cũng không có ý nghĩa gì, ta bị tuyên án vài năm cũng chẳng sao, các ngươi cùng lắm thì được một khoản tiền bồi thường, nhưng mà khoản tiền đó hẳn là cũng không đủ cho ngươi làm phẫu thuật một lần. Các bệnh viện tốt hiện tại đều khó vào, chuyên gia khó tìm, ngươi có bản lĩnh tìm được một chuyên gia tốt sao? Cho dù nhận được tiền bồi thường thì mặt của ngươi cũng không khôi phục lại như trước được, bệnh của mẹ ngươi cũng sẽ rất nhanh chuyển biến xấu, ta ăn cơm tù vài năm rồi sẽ sớm được ra ngoài. Đến lúc đó mẹ ngươi có khả năng là đã chết mất rồi, còn ngươi thì sao? Vẫn chính là khuôn mặt hiện tại thôi, đây là kết cục mà các ngươi muốn sao?".
Mẹ Khương đem tô canh còn thừa tối hôm qua hất tới, Lưu Khả né tránh không kịp, bị hất toàn thân đầy nước.
"Chúng ta cho dù có chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng! Tiện nhân ngươi sẽ không được chết tử tế! Cút ra ngoài cho ta!"
Luật sư đang muốn tiến lên, Lưu Khả ngăn hắn lại, không hề nhìn mẹ Khương mà chỉ nhìn Khương Cầm: "Ngươi nói đi, ngươi thật sự nguyện ý sao? Ông nội của ta có thân phận gì, quen biết bao nhiêu người, ngươi nhất định biết. Nếu như nói bệnh tình của mẹ ngươi vẫn còn có một tia hi vọng cuối cùng, vậy thì nó chắc chắn là nằm ở trong tay ta. Hơn nữa mặt của ngươi cũng không phải chỉ có thể như vậy." Lưu Khả dùng ngón tay vẽ theo hình dạng khuôn mặt của nàng giữa không khí, "Lên mạng tra thử, ngươi sẽ biết là mặt của ngươi có thể khôi phục, nhưng là phải có tiền. Ngươi vẫn luôn rất thông minh, ta tin tưởng ngươi sẽ có sự lựa chọn chính xác."
Rút ra hai tờ khăn giấy, tùy tiện lau chùi mấy vết ố bẩn trên quần áo, sau đó Lưu Khả cùng luật sư rời đi.
"Ngươi đừng có tin lời nàng." Mẹ Khương phát hiện con gái mình có điểm khác thường, nàng thật sự là đang suy xét đề nghị của Lưu Khả, "Ta vốn cũng không còn sống được mấy tháng, không cần vì ta mà bỏ qua cho nàng! Hơn nữa ngươi phải hiểu, nàng tại sao muốn phóng hỏa sau đó lại đến giúp ngươi, nàng sẽ không như thế, nàng không phải thật tình! Nàng chẳng qua là không muốn bị ngồi tù!".
Khương Cầm ngược lại đem bàn tay mẹ mình ngăn lại: "Mẹ, để cho ta yên tĩnh một lát."
"Tiểu Cầm......"
Khương Cầm khóa trái cửa phòng ngủ tự nhốt chính mình bên trong một ngày một đêm không ăn không uống, mẹ nàng nói thế nào nàng cũng không đi ra.
"Tiểu Cầm! Ta đã sống đủ rồi, ta không bận tâm khi nào sẽ chết, ta chỉ muốn họ Lưu kia phải đối diện với pháp luật!"
Khương Cầm rốt cuộc cũng mở cửa ra, nàng nói: "Ta nghĩ thông suốt rồi. Chuyện này ngài không cần nhúng tay vào, cứ giao cho ta đi."
"Tiểu Cầm! Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy! Lời nói của cái loại người đó mà ngươi cũng tin sao? Vĩnh viễn cũng không được tin tưởng hung thủ giết người! Nếu bọn họ có lòng thành, có lương tâm cơ bản sẽ không làm ra chuyện như vậy! Nàng không có tính người! Ngươi không thể tin tưởng nàng! Ngươi nếu muốn làm vậy! Ta chết cũng sẽ không nhắm mắt!"
Khương Cầm gương mặt chết lặng không có bất cứ cảm xúc nào, nước mắt lại không thể khống chế mà rơi xuống: "Đừng lấy cái chết ra uy hiếp ta nữa, mấy năm nay ta nghe đã quá đủ rồi. Mẹ, ngươi còn không hiểu sao? Nàng nói đúng, chúng ta là cái gì chứ? Đối với nàng mà nói chúng ta chỉ là con kiến, đối với thế giới này mà nói chúng ta ngay cả một hạt bụi cũng không bằng, nhưng ta chỉ có một cuộc đời này. Cho dù nàng vào tù thì như thế nào? Cho dù là tự tay giết chết nàng, ta cũng không có cách nào cầm kiếm được nữa, mặt của ta cũng sẽ không trở lại hình dạng của trước kia được nữa. Cuộc sống của ta đã bị hủy hoại rồi, ta đã không còn là ta nữa......"
Bất kể mẹ Khương hết lời khuyên can, Khương Cầm cũng đã hạ quyết tâm. Nàng lén lút đi gặp Lưu Khả, lén lút thỏa thuận thành công. Khương Cầm sửa lại khẩu cung, nói đêm đó nàng mở cửa nhìn thấy chính là Du Hân Niệm người sau đó đã chết trong vụ hỏa hoạn, mà từ camera quan sát xung quanh tiểu khu cũng có thể thấy được xe của Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm cứ như vậy trở thành nghi phạm, trở thành kẻ bụng dạ hẹp hòi vì đố kị mà hại người.
"Ngươi là một người thông minh, đây mới là kết quả đối với ngươi lẫn ta đều tốt. Dù sao cũng là chết không đối chứng, tội này nàng gánh cũng không phí phạm." Lưu Khả thoát được tội cả người nhẹ nhõm, tìm đến Khương Cầm nói, "Yên tâm, cái ngươi được nhận lại cũng sẽ không ít."
Không lâu sau đó mẹ Khương nhận được một khoản tiền dùng làm chi phí chữa bệnh, thậm chí vô cùng "bất ngờ" mà tìm được một trái tim phù hợp.
Trước lúc phẫu thuật, mẹ nàng cũng không hề vui vẻ.
"Đây không phải là thứ ta muốn, Tiểu Cầm. Ta hận nàng...... Số tiền này thực dơ bẩn......"
Khương Cầm ngồi trên xe lăn vỗ về người mẹ đang nằm khóc nấc như một đứa trẻ trên giường bệnh. Nàng lộ ra ý cười nhàn nhạt trên khuôn mặt đã bị lửa đốt đến méo mó:
"Bẩn sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể tiếp tục sống sót là nhờ vào cái gì? Còn không phải nhờ vào số tiền dơ bẩn này sao? Mẹ, tiền như thế nào lại bẩn chứ?"
Mẹ Khương khó tin nhìn con gái mình.
Khoảnh khắc đó bà lần đầu tiên cảm thấy con gái mình đã hoàn toàn thay đổi.
.........
Khó trách.
Những lời mẹ Khương nói chính là nằm trong suy đoán của Du Hân Niệm, Lưu Khả và Khương Cầm quả thực đã có thỏa thuận ngầm.
Thật mỉa mai. Vào thời điểm Du Hân Niệm tìm mọi cách để đòi lại công đạo cho Khương Cầm, Khương Cầm lại vì tiền mà đem mọi tội lỗi đổ lên người nàng.
Con người một khi đã quyết định ích kỷ, thì có thể làm ra chuyện vô sỉ đến mức này.
Người chết thật đáng thương. Du Hân Niệm không kiềm nén được ý nghĩ: Người chết không thể mở miệng, không thể phản bác, nước bẩn hất tới, cũng không có chỗ để trốn.
"Sau đó thì sao?" Du Hân Niệm cố gắng đè ép cảm xúc, tiếp tục hỏi, "Sau đó Khương Cầm vì sao lại chết?".
Mẹ Khương trầm mặc thật lâu, không khí trong phòng ngập tràn lạnh lẽo hòa cùng lớp canh thừa tạo thành một mùi vị chua xót.
Trầm mặc như vậy tựa như dài cả thế kỷ, mẹ Khương rốt cuộc cũng mở miệng: "Nàng là tự sát."
"Tự sát?" Nghe qua thực ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại nội tình cũng hợp lý.
"Nàng không vui." Mẹ Khương ngẩng đầu, thanh âm có hơi khàn khàn nhưng cũng coi như là bình tĩnh. Chuyện Khương Cầm tự sát bà vẫn khó mà buông bỏ được, nhưng lại vẫn có thể nói ra miệng, "Ngươi nghĩ xem, cô gái trẻ tuổi ai lại không thích chưng diện đẹp đẽ. Cho dù lấy được tiền bồi thường, cho dù bảo vệ được cái mạng già này của ta, thì có ích lợi gì? Họ Lưu kia giúp nàng tìm bác sĩ, thanh toán phí chữa bệnh, nàng vẫn không từ bỏ, kiên trì rèn luyện. Nhưng nàng chính là không thể đi lại tự nhiên được, vết sẹo trên mặt cũng không có cách nào biến mất được. Lần trị liệu cuối cùng đã đánh tan mọi hi vọng của nàng, nàng nói nàng sẽ từ bỏ, nàng không muốn lừa gạt chính bản thân mình nữa. Sau khi xuất viện nàng trở nên rất mẫn cảm yếu đuối, đóng chặt cửa phòng không gặp bất cứ ai...... Kỳ thực cũng không có ai đến thăm nàng, bạn bè trước kia của nàng nhìn đến bộ dạng của nàng ai nấy đều sợ tới mức ngủ thấy ác mộng, nàng cũng chỉ có thể phát giận đối với ta, chỉ có thể đem ta nhốt ngoài cửa. Sau đó thì......" Mẹ Khương lộ ra vẻ mặt suy sụp chán chường, Du Hân Niệm nhìn thấy mà trong lòng cả kinh.
"Sau đó thì, nàng từ trên lầu nhảy xuống." Mẹ Khương chỉ chỉ lên hướng trần nhà, "Không biết Tiểu Cầm đứa nhỏ này có phải là giận ta, cảm thấy ta vô dụng, không thể chăm sóc tốt cho nàng hay không. Đúng lúc ta đi mua đồ ăn trở về, nàng rơi xuống ngay bên chân ta, cứ như vậy mà đi. Nàng chắc là muốn nói cho ta biết nàng không vui...... Ta lúc nào cũng dốc hết toàn lực chiếu cố nàng, khích lệ nàng, ta chưa hề có ý muốn vứt bỏ nàng, nhưng đều vô dụng. Ta tiếp tục sống sót nhưng vẫn như trước không có tiền, không thể làm cho nàng vui vẻ. Vô dụng nhất trên thế giới này có lẽ chính là yêu......" Bà nhìn Du Hân Niệm nói:
"Yêu không đáng giá một phân tiền, tính là cái rắm gì."
Du Hân Niệm trầm mặc, mãi cho đến khi xuống đến dưới lầu nhà Khương Cầm, bóng dáng của nàng tĩnh lặng đến mức sắp hòa tan vào trong bóng đêm.
Ngọc Chi đuổi theo, đang muốn nói gì đó, chợt phát hiện trên khuôn mặt Du Hân Niệm không biết từ khi nào đã hiện ra hai hàng nước mắt. Chứng kiến bộ dạng này của nàng, toàn bộ ngôn từ đều nghẹn lại trong cổ họng, sờ sờ trong túi áo xác thực có chiếc khăn tay, nhưng lại đưa ra không được.
Du Hân Niệm ngồi trên băng ghế ở dưới lầu ngẩn người, Ngọc Chi đi qua theo, dự tính thô bạo nói toạc móng heo để tháo gỡ cục diện: "Ta nói, ngươi khóc cái gì chứ...... Bọn người này đem tội phóng hỏa đổ lên đầu ngươi, hiện tại đã chết, ngươi nên vui vẻ mới phải."
"Ta nên vui vẻ?" Du Hân Niệm nhàn nhạt nói, "Nàng đã chết ta cũng vô phương sống lại, có cái gì tốt mà vui vẻ. Ta có chút hiểu được quyết định của Khương Cầm, mặc dù là ích kỷ, nhưng quả thực đối với nàng và mẹ nàng mà nói đó là quyết định đúng đắn."
Ngọc Chi nháy mắt mấy cái: "Vậy ngươi khóc cái gì...... Ngươi là cảm thấy mẹ nàng thực đáng thương phải không?".
Du Hân Niệm không trả lời nàng.
"Thật là!" Ngọc Chi trở nên sáng tỏ, "Không nghĩ tới ngươi cả ngày hung hăng trợn mắt, không ngờ tâm tư cũng rất yếu đuối nha! Thế nào, ngươi thật sự là vì mẹ nàng mới khóc sao?".
Du Hân Niệm vốn dĩ có chút u buồn, câu nói kia của mẹ Khương khiến nàng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Yêu tính là cái rắm gì. Quả thực, yêu tính là gì? Nếu yêu thật sự là không gì làm không được, thật sự quý giá giống trong truyền thuyết như vậy, nàng hiện tại vì sao lại cô độc ở đây? Và vì sao đã chết rồi mà còn phải chịu thân mang tiếng xấu?
Tình yêu quả thực là thứ xa xỉ nhất, cũng là vô dụng nhất.
Nhưng có Ngọc Chi ở đây, dường như rất khó duy trì tâm trạng xấu. Bị nàng phát hiện ra liền không mặt mũi mà ríu rít bên tai thực sự cũng khiến tâm tình từ đáy vực dâng lên không ít.
"Quả nhiên là mạnh miệng mềm lòng girl*." Ngọc Chi vẻ mặt ti tiện nhìn Du Hân Niệm cười. Nếu không phải đánh không được nàng thì Du Hân Niệm đã sớm cho nàng một chưởng rồi.
Du Hân Niệm đứng lên vỗ vỗ quần áo phủi bụi, lẩm bẩm lầm bầm:
"Ai, đói bụng, đi ăn khuya một chút cho no nê nào."
Ngọc Chi hai mắt sáng như tuyết, liền bay đến hưng trí bừng bừng hỏi: "Ăn cái gì ăn cái gì?".
"Hửm? Ta ăn cái gì có liên quan tới ngươi sao?"
"Ai nha! Phương Phương ngươi đúng là quỷ hẹp hòi, lại tức giận nữa rồi? Ta khen ngươi thôi có gì đâu mà tức giận?"
"Ngươi là ai a? Ta quen biết ngươi sao?"
"Đừng đừng đừng! Ta sai rồi! Ngươi nhẫn tâm, ngươi độc phụ, ngươi hư hỏng các loại! Thỏa mãn rồi chứ? Mau! Ban đêm rét lạnh nhất định là phải ăn thịt nướng!"
Du Hân Niệm: "......"
Ngọc Chi bay vòng vèo niệm tới niệm lui, niệm đến mức lỗ tai Du Hân Niệm sắp đóng kén, lúc này mới bất đắc dĩ quyết định ăn một bữa thịt nướng cho Ngọc Chi đỡ thèm.
Ra khỏi tòa nhà đối diện có một quầy thức ăn rất lớn, Ngọc Chi đều sẵn sàng xắn tay áo định bụng sẽ có một bữa ăn no nê, lại thấy Du Hân Niệm đón xe rời đi.
"Đợi lát nữa a! Ngươi sao lại đi?! Không phải đáp ứng ta ăn thịt nướng sao?"
Du Hân Niệm rũ mí mắt uể oải nói: "Đại tỷ, muốn ăn cũng phải lựa một tiệm ăn sạch sẽ mà ăn, ngươi ở chỗ này không sợ ăn đến ruột dê lại lòi ra một mớ thịt chuột sao?".
Ngọc Chi toàn thân run cầm cập, vội vã leo lên xe cùng nàng.
Dọc đường đi Du Hân Niệm đều suy nghĩ về chuyện của Lưu Khả và Khương Cầm. Lưu Khả có tội lại đổ lên đầu nàng, giống như là kế sách hoàn hảo một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Nếu nàng ta thật sự là hung thủ, sau khi đem Du Hân Niệm kéo xuống nước, Du Hân Niệm lại trở thành "kẻ tái phạm phóng hỏa", vụ hỏa hoạn ở Du gia cũng biến thành kịch bản do nàng sợ tội tự sát.
Du Hân Niệm hận đến nghiến răng. Nàng để tay lên ngực tự hỏi từ nhỏ đến lớn mặc dù Lưu Khả luôn miệng nói nàng là bạn thân nhất của nàng ta nhưng nàng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng nàng đối với Lưu Khả cũng coi như là tận tình tận nghĩa. Muốn mượn tiền nàng có bao giờ nói không? Chia sẻ kinh nghiệm đấu kiếm Du Hân Niệm cũng chưa bao giờ keo kiệt. Vấn đề tình cảm, vấn đề công việc, các vấn đề lớn hơn nữa...... chỉ cần Lưu Khả mở miệng, Du Hân Niệm chưa bao giờ khước từ. Cho dù nàng là một người không dễ dàng thổ lộ tâm tình cùng ai, nhưng nàng cũng không nghĩ tới chuyện làm thương tổn bất cứ người nào.
Nhưng mà, đây chính là kết quả nàng đổi lấy được từ chính sự không đành lòng của mình.
Nàng nhất định phải tìm cho bằng được Lưu Khả, bất luận nàng ta có phải là hung thủ trong vụ án của Du gia hay không, Du Hân Niệm cũng sẽ không đơn giản buông tha nàng ta.
Trước khi báo thù cần lấp đầy bụng — nàng đây cả ngày cũng chưa ăn gì, thân thể Vương Phương đã sớm kháng nghị đến sức cùng lực kiệt rồi.
Cách đây không xa có một quán thịt nướng không tệ, trước kia nàng luyện kiếm xong Lô Mạn tới đón nàng, mùa đông rét lạnh hai người không muốn chạy quá xa, muốn tìm chỗ ăn gần đây, quán thịt nướng này liền trở thành cứ điểm cố định của các nàng.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, quán ăn này buôn bán vẫn phát đạt như trước, ít nhiều cũng nhờ lão bản ở đây chưa bao giờ treo đầu dê bán thịt chó, mặt tiền quán không lớn nhưng được quét dọn sạch sẽ, bên trong một gian phòng bên ngoài một gian phòng, lúc nào cũng đầy người.
Vừa mới tiến vào Du Hân Niệm liền cảm thấy bầu không khí có chút bất thường, sao giờ này lại không thấy người nào? Chẳng lẽ là không tiếp tục kinh doanh nữa? Không đúng a, quán ăn này rõ ràng là hoạt động đến tận 4 giờ sáng mà.
"Xin chào." Lão bản từ bên trong đi ra, cười hì hì hỏi Du Hân Niệm, "Xin hỏi ngài có phải là Vương Phương không?".
Du Hân Niệm hồ nghi nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại: "Có gì sao?".
"Nhất định là ngài rồi. Xin mời vào trong, Phó tiểu thư đợi đã lâu."
Vừa nghe đến ba chữ "Phó tiểu thư" này, Du Hân Niệm theo bản năng liền chạy ra ngoài. Hơn nửa đêm thế này Phó Uyên Di xuất quỷ nhập thần, vậy mà lại có thể ở chỗ này bị nàng ta tóm được, không chừng còn mang theo đại quỷ tiểu quỷ các loại quỷ, làm sao còn có thể ăn uống ngon lành được nữa?
Du Hân Niệm chỉ mới nhấc được nửa bước chân thì đột nhiên cái cổ căng siết, không tiến tới được mà lại còn lùi về sau mấy bước, thoáng chốc đã bị kéo vào trong, vững vững vàng vàng mà ngồi xuống trước mặt Phó Uyên Di.
"Du tiểu thư, buổi tối tốt lành." Phó Uyên Di vẫn với kính râm găng tay dù đen dường như là bộ ba không thể bỏ sót thứ nào, ngồi tại bàn chất đầy thịt nướng và rượu đã được chuẩn bị sẵn, đang rót rượu vào trong cốc.
"Ngươi......" Du Hân Niệm vừa thẹn vừa giận, hai vành tai đều đỏ lên, tay sờ sờ lên cổ mấy lần cũng không sờ thấy được cái gì, "Đừng có vô sỉ như vậy! Mau cởi bỏ cho ta!".
Phó Uyên Di nâng cốc đưa tới trước mặt nàng: "Du tiểu thư không cần tức giận, vòng sủng vật này người ngoài nhìn không thấy."
Lâm Trạch Bạch ngồi bên cạnh làm chứng: "Đúng vậy! Ta đây nhìn không thấy."
Lâm Cung thong thả từ trên vai Phó Uyên Di trồi lên, âm trầm cười: "Nhưng mà ta có thể nhìn thấy. Hưm hừ hừ hừ......"
Du Hân Niệm cố tự nhủ mình phải bình tĩnh thật bình tĩnh tao nhã thong dong, giọng điệu hòa hoãn nói: "Phó tiểu thư làm sao biết ta sẽ đến chỗ này? Ngài lại có chuyện gì cần làm sao?".
Phó Uyên Di nói: "Chạy cả đêm cũng mệt mỏi rồi, ngươi trước tiên uống chén rượu cho thông cổ họng đi."
"Không cần. Chúng ta nói việc chính đi."
"Uống hết ta liền nói cho ngươi biết."
"......"
Nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng đã sớm đem Phó Uyên Di băm thành trăm mảnh.
Nàng cầm cốc rượu không nhúc nhích, bất luận trong hồ lô của Phó Uyên Di là bán thuốc gì, nàng biết chính mình nếu lại lần nữa thỏa hiệp, về sau vĩnh viễn sẽ không trở mình được. Nàng liền phóng ánh mắt về phía Ngọc Chi muốn nàng ấy giúp đỡ, ai dè Ngọc Chi đã vững vững vàng vàng ngồi xuống, nhìn một bàn đầy rượu thịt vẻ mặt sáng rỡ: "Sao lại không biết xấu hổ, để cho Phó tiểu thư tốn kém như vậy."
Du Hân Niệm: "Này! Ngươi không có tiền đồ a!".
Ngọc Chi: "Mau đốt cho ta chút nhang đi, ta muốn bắt đầu ngay."
Du Hân Niệm: "Ai đốt cho ngươi a!".
Phó Uyên Di không biết từ đâu lấy ra một cây nhang, cắm ở chính giữa bàn, hai ngón tay phóng ra, một tia lửa hiện lên, đầu nhang bốc lên làn khói trắng nhàn nhạt: "Ngọc Chi tiểu thư đừng khách khí, mời."
Ngọc Chi cứ như vậy vui mừng hớn hở, không chút tính người mà bắt đầu ăn ngấu nghiến.