Chương 029: Vì tôi thích anh.
Ra là thế.
Biên kịch Trần Thuật ghép nối câu chuyện với nhau.
Té ra đại minh tinh Khổng Nhược Khuê là cô gái tham ăn, phát hiện quán mỳ có câu chuyện hấp dẫn, tò mò cùng cảm động mà tới. Còn Lão Gia là người cha hiền từ nhớ con, thân thiết với cô gái này là hiển nhiên, giống như trước kia từng quý Lăng Thần vậy.
Hôm đó cô ấy cũng tới ăn mỳ, sau đó trở về nhặt được cái gót giày của mình.
Khổng Nhược Khuê bất ngờ hỏi:
- Có phải anh nợ tôi một câu xin lỗi không?
- Cái gì?
- Anh nói tôi bám theo anh, anh nghi oan cho tôi, từ nhỏ tới lớn chưa có ai nghi ngờ tôi, tôi ghét nhất người khác nghi oan cho mình.
- Xin ...
- Miễn đi, miễn đi ...
Khổng Nhược Khuê xua tay:
- Tôi không phải loại con gái hẹp hòi, dù sao vừa rồi anh cũng giúp tôi diễn kịch.
Nói xong vươn đũa vào bát mỳ mà Trần Thuật chưa kịp ăn miếng nào, gắp miếng chân giò:
- Tôi luôn cho rằng chân giò mỡ ngấy, nên không dám thử ... Anh đền tôi một miếng là được.
Vì thế Khổng Nhược Khuê gắp đi một miếng chân giờ, hai miếng, rồi ba miếng ...
Trần Thuật nhìn chằm chằm vào đôi đũa vèo vèo của Khổng Nhược Khuê, nóng mắt:
- Có có học toán không thế, nói là một miếng, cô đếm thử xem mấy miếng rồi.
- Đồ hẹp hòi.
Khổng Nhược Khuê trả lại miếng chân giò đang gắp:
- Chẳng qua là mấy miếng thịt thôi, có gì to tát đâu, trả anh đấy.
- Tôi sợ cô gắp tiếp thì tôi thành ăn mỳ với nước sôi mất.
Trần Thuật đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt, bắt nạt người thật thà quá đáng:
- Tôi không hẹp hòi như ai đó.
Khổng Nhược Khuê đẩy bát mỳ đầy ú ụ của mình tới, lấy bát mỳ nghèo nàn của Trần Thuật:
- Anh ăn của tôi, tôi ăn của anh.
- ....
Trời đất thiên địa ơi, Trần Thuật phải thừa nhận, y chưa bao giờ gặp một cô gái nào như thế này, không, chả ai như thế cả:
Vốn còn lo người ta cướp mất mấy miếng chân giò, kết quả là người ta cướp luôn cả bát, nhưng đổi lại cũng được bát mỳ vẫn còn rất đầy, lại được thêm mấy miếng chân giò nữa.
Cho dù gần đây vì thất tình mà trở nên lòng dạ sắt đá, cho dù nhìn thấy mỹ nữ trượt chân ngã bên cạnh cũng không thèm đỡ, cũng bị cô gái này thu hút.
Trần Thuật hơi tiếc vì không được nhìn đôi mắt đẹp của Khổng Nhược Khuê, đôi mắt dài long lanh mộng ảo, như chứa vô số cảm xúc khơi lên linh cảm thi gia:
- Có phải cô học chuyên ngành xã giao không? Sao mà giỏi bắt chuyện thế?
Khổng Nhược Khuê cười khanh khách:
- Cảm động hả?
- Ừm, đại khái là vậy.
Trần Thuật thở dài, trước kia luôn là y nhường nhịn, nhường những thứ ngon nhất cho Lăng Thần ăn:
- Dù sao tốt hơn là lãng phí.
- Anh có biết, là một nghệ sĩ phải giữ khuôn mặt thật nhỏ và thân hình thật gầy không?
- Biết chứ.
Trần Thuật gật đầu, y có thấy thực đơn của một số nghệ sĩ, thứ thức ăn thiếu dầu thiếu mỡ thiếu thịt thiếu muối, chẳng khác nào rau luộc nước lã ấy, y không nuốt trôi, đúng như Khổng Nhược Khuê vừa nói, thành công của một người không phải do ngẫu nhiên:
Nghệ sĩ bọn họ, cực kỳ tàn nhẫn với bản thân.
Khổng Nhược Khuê mặt ỉu xìu như cô bé hờn dỗi:
- Tôi thèm ăn lắm mà không dám ăn, không ăn thì lại lãng phí .... Có người ăn giúp tôi coi như bỏ đi được một tâm sự.
- Trước kia cô đi một mình, chẳng lẽ đều không ăn hết?
- Không phải, lãng phí là đáng xấu hổ.
Khổng Nhược Khuê không hài lòng vì Trần Thuật dám nghi ngờ mình, đanh thép nói:
- Thức ăn ngon lành là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho nhân loại, sao có thể phì hoài, đó là phạm tội.
- Vậy ...
- Tôi ăn hết, vì ăn một bát mỳ mà tôi phải liên tục tập luyện trong phòng thể dục ba tiếng, có phải chua xót lắm không?
Trần Thuật vỗ ngực đầy hào khí:
- Nể tình cô giúp tôi một việc lớn, nhiệm vụ gian nan này để cho tôi.
Nói rồi gắp miếng chân giò lớn nhất cho vào mồm.
- Tôi giúp anh cái gì?
Khổng Nhược Khuê ngơ ngác hỏi:
- Công việc, tôi biết cô giúp tôi nhận được chức phó tổng giám ở Đông Chính.
- Sao thế?
- Tôi nhìn ra sự căm ghét trong mắt Lâm Kỳ, hắn ghét tôi.
- Thế à? Sao tôi nghe thấy giám đốc Lâm khen anh không ngớt, nói bất kể nhân phẩm hay năng lực đều ưu tú trong những người ứng tuyển. Còn nói anh là hai trong số người được chọn.
Trần Thuật hung hăng cho miếng thịt lớn vào miệng, giọng phát ra có chút lúng búng:
- Chuyện khác thường ắt có nguyên cớ, vốn tôi nghĩ sẽ bị từ chối rồi, nhưng nhận được điện thoại báo ứng tuyển thành công, tôi thấy nghi hoặc. Có điều trước khi cúp máy, anh ta lại hỏi quan hệ tôi và cô thế nào, tôi liền biết là cô ra tay.
- Có được công tác này, giám đốc Lâm lại đột nhiên tỏ thiện chí, đều là vì cô. Chỉ có cô mới xoay chuyển được sự thực thất bại của tôi. Cũng chỉ có thể là cô ra mặt, anh ta mới hiểu lầm quan hệ của chúng ta, thậm chí tôi nhận ra rõ ràng qua điện thoại, anh ta muốn thay đổi quan hệ đối địch của chúng tôi.
- Không tệ.
Khổng Nhược Khuê rốt cuộc cũng thừa nhận, tay đỡ cái kính râm cực lớn:
- Tôi chỉ thuận miệng nói một câu anh là đứa cháu ngốc nhà dì Hai của tôi.
- Cái gì?
Trần Thuật dừng đũa:
- Còn nhớ dì Hai không?
- ....
Đó là hồi ức mà Trần Thuật muốn xóa khỏi đầu:
- Người cởi quần áo rồi còn tắm cho anh ấy, anh sẽ không quên chứ, cái đồ vô lương tâm ...
Khổng Nhược Khuê mày liễu dựng lên, thấy Trần Thuật không đáp còn tưởng là y quên rồi:
- Nhớ … nhớ
Trần Thuật vội nói trước khi cô nói thêm điều gì, sao không nhớ trải nghiệm thảm thương hơn cả thất tình được, đêm đó bị một bà dì cởi sạch quần áo, ném vào bồn tắm, sau đó ... Khổng Nhược Khuê mà không nhắc, y sẽ chôn vùi trong địa ngục tăm tối nhất thế giới:
- Lần trước anh từ nhà tôi đi ra, dì ấy kể là gặp chị Dĩnh hàng xóm, chị Dĩnh là tổng biên tập một tuần san, nếu chị ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta, e mỗi ngày có phóng viên theo dõi chúng ta rồi. Thế nên dì Hai mới nói anh là đứa cháu ngốc ở quê dì ấy ... Về rồi còn đặc biệt nhặc tôi chuyện này, sợ tôi nói khác đi khiến chị Dĩnh nghi ngờ.
- Cho nên cô mới giới thiệu ở công ty như thế à?
- ...
- Giân sao?
- Không phải, tôi đang suy nghĩ một vấn đề.
- Vấn đề gì.
- Lòng lợn hôm nay hình như nấu quá lửa một chút.
Trần Thuật ngẩng đầu lên gọi:
- Lão Gia, lòng lợn hôm nay nấu quá rồi, tắt bếp đi.
- Thằng nhóc thối tha, cho ăn còn không bịt được mồm cậu à?
Lão Già ở trong bếp mắng:
Khổng Nhược Khuê nghe hai người đối đáp nói:
- Xem ra anh và Lão Gia tình cảm rất tốt.
Trần Thuật làu bàu:
- Tốt mấy cũng vẫn phải trả tiền.
- ....
Trần Thuật đặt đũa xuống, lần này hết sức nghiêm túc nhìn Khổng Nhược Khuê:
- Tôi muốn biết vì sao cô lại giúp tôi?
- Vì sao à?
- Đúng, vì sao cô lại giúp tôi? Phó tổng giám sát tập đoàn Đông Chính, đó là vị trí vô số người khao khát, vì sao cô nợ Lâm Kỳ một ân tình lớn như thế để giúp tôi? Còn nữa, minh tinh các cô sợ nhất scandal, vậy mà cô lại đưa tôi về nhà. Cô vào nghề sớm, thành danh sớm, ở trong nghề nhiều năm, những chuyện này cô không thể không biết. Vậy vì sao vẫn làm thế.
- Vì ...
Khổng Nhược Khuê cúi đầu ăn mỳ, miệng nở nụ cười mê người:
- Vì tôi thích anh.