Chương 032: Chuyên gia tình cảm, Lão Gia.
- Quá xinh đẹp mới đúng, cho nên càng không không dám có ý đồ gì.
Trần Thuật nói hết nước hết cái:
- Lão Gia, chú làm mỳ cho tốt, đừng xen vào. Chú không biết cô ấy là ai, chú cũng không biết bình thường cô ấy qua lại với những người thế nào ... Còn cháu, trước tiên kiếm công việc ăn no bụng đã. Tình yêu là thứ xa xỉ, tài khoản tình cảm của cháu chưa đủ khoản dư, để cháu nạp thêm tiền vào đó đã.
- Đúng là cái thứ vô dụng.
Lão Gia khinh bỉ:
- Tình cảm giống như đi xe bus, không kịp chuyến này thì chuyến khác tới, vẫn có khả năng kiếm được chỗ tốt kề bên cửa sổ ... Tôi nói cho cậu biết, thời buổi này cô gái tốt là châu báu tuyệt thế, bỏ lỡ rồi không có nữa đâu. Đến lúc đó cậu muốn theo đuổi cũng không còn cơ hội.
- Tình cảm cũng không phải là ép mua ép bán ... Chú không thể thấy bọn cháu bề ngoài xứng đôi, chú liền thấy thấy bọn cháu nhất định phải tới với nhau. Tính cách thì sao, có tiếng nói chung không? Có cơ sở tình cảm không? Nhưng cái đó phải nghĩ tới chứ?
Trần Thuật quan niệm của ông già này quá lỗi thời, giải thích rất vất vả:
- Cái đó thì dễ, cứ quen nhau trước rồi tính.
Lão Gia mất kiên nhẫn, giống đại đa số người già, thấy đôi trẻ vừa mắt là muốn gán ghép với n hau:
- Còn về khác biệt thân phận mà cậu lo, nếu cậu hỏi tôi cậu và thằng bóng bẩy kia ai có cơ hội lớn hơn, tôi sẽ bỏ cho cậu một phiếu.
Trần Thuật bật cười:
- Chú dùng ngón chân bỏ phiếu ạ? Chú thiên vị cũng quá mức rồi đấy.
- Thằng ngốc, nghe tôi phân tích đây này ....
Lão Gia lại giơ tay định đánh Trần Thuật, nhưng y ngả ra sau né, thế là cầm tỏi bóc:
- Nếu luận chiều cao, tướng máo, khí chất, ứng xử, cùng với sự quan tâm chu đáo của người ta với cô bé đó, hai đứa đúng là cách nhau một trời một vực, cậu xách dép cho người ta cũng không xứng.
- Này này, chú không cần đả kích cháu cũng biết mình kém người ta rồi.
Trần Thuật xua tay:
- Thế mà còn bỏ phiếu cho cháu, chú biết gieo hi vọng hão huyền cho người khác cũng là tội lỗi không?
- Có muốn nghe tôi nói hết không?
- Muốn.
Trần Thuật gật đầu:
- Chuyện này còn huyền ảo hơn cả làm sao xây được kim tự tháp, cháu thích nghe kể chuyện.
- Từ thái độ của Tiểu Khuê đối với hai đứa mà xét thì bây giờ cả hai đều không có hi vọng gì hết. Con bé giữ khoảng cách với cả hai, điểm này ông già như tôi nhìn ra được, hai đứa các cậu là người trong cuộc càng cảm giác được.
- Cảm giác được.
Trần Thuật đúng là cảm thấy như thế, Khổng Nhược Khuê đem tới cảm giác một người xa lạ quen thuộc, đương nhiên khác với Lăng Thần là người quen thuộc xa lạ:
Y không biết cái cảm giác quen thuộc với Khổng Nhược Khuê là ở đâu ra, nhưng rõ ràng là hai người tương đối tự nhiên, bớt đi rất nhiều rụt rè khách khí của người lạ.
Nhưng mà bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy lần, thậm chí còn chưa thể gọi là bạn.
- Tôi không biết cậu và Tiểu Khuê quen nhau như thế nào, nhưng cậu rõ ràng thân mật với con bé đó hơn là thằng củ cải trắng kia.
- ....
Trần Thuật thấy ông già này lẫn rồi, lúc đó Khổng Nhược Khuê đỏ mặt, phải thừa nhận khoảnh khắc đó tim y hơi rung rinh một chút:
- Cô bé bảo cậu trả tiền.
- Sao ạ?
- Ài, cái thằng ngốc này chứ, tôi mở quán mấy chục năm rồi, mỗi ngày có không ít đôi tình nhân tới quán ăn mỳ, tan tan hợp hợp đã thấy vô số. Phàm là cô bé nào lại thoải mái để một nam sinh trả tiền hộ, chứng tỏ nam nhân đó là người tin tưởng, hoặc có thể nói là người muốn thân mật hơn. Ngược lại, nếu một cô gái tìm mọi cách từ chối nam nhân thanh toán tiền, quan hệ hai người rất bình thường, là muốn giữ khoảng cách, không muốn quá thân cận, nợ quá nhiều ...
Trần Thuật giơ ngón cái lên:
- Cao, thật là cao, rất có lý, Lão Gia không hộ là người thấy hết ái tình thiên hạ, đại sư phân tích tình cảm.
- Hà hà, năm xưa tôi và mẹ Nha Nha tới với nhau cũng dùng tâm kế.
Lão Gia đắc ý vuốt bộ râu vô hình:
- Có phải là nhờ nấu nướng không ạ?
- Không phải, nhớ năm đó tôi rủ cô ấy đi chơi hội, rôi đưa cô ấy tới chuồng ngựa ...
Lão Gia hồi tưởng:
Trần Thuật câm nín luôn rồi, lão già mất nết, tôi báo cảnh sát, báo cảnh sát đấy biết không hả?
............. ..............
Tiểu trấn Vân Nam, đó là tên một quán cà phê nhỏ, chủ yếu kinh doanh cà phê sản xuất ở Vân Nam.
Khi Trần Thuật tới Tiểu trấn Vân Nam thì Thái Chiêu đã gọi một bình cà phê đang đun, y ngồi xuống, phục vụ viên mang tới một ấm trà Phổ Nhị và các loại bánh ngọt hoa quả, đôi mắt lắm lét như ăn trộm của hắn chẳng hợp với chỗ thanh nhã này.
- Ái chà, làm sao lại long trọng như thế, xem ra cậu kiếm được không ít?
Trần Thuật nhìn món ăn trên bàn gật gù:
- Còn không phải nhờ phúc anh Trần sao?
Thái Chiêu mặt mày hồng hào, tinh thần phơi phới, xem ra thời gian qua sống rất thoải mái:
- Nếu không có lời của anh, làm sao tôi có cơ hội này.
Trần Thuật xua tay dứt khoát không muốn dính líu gì tới chuyện này nữa:
- Tôi chỉ bất cẩn đánh rơi điện thoại thôi.
- Tôi hiểu, nếu tôi nói xấu một câu về anh Trần thì để cái miệng này của tôi nát đi.
- Được rồi, không cần như thế, tôi không muốn mang tiếng báo thù chủ cũ mà thôi, còn chuyện khác tôi không thẹn với lòng ...
Trần Thuật không niều lời, cái loại này ai cho bú thì gọi là mẹ:
- Uống trà đi.
- Vâng vâng, uống trà.
Thái Chiêu vội đứng dậy ân cần rót một chén trà cho Trần Thuật, lại rót một chén cà phê:
- Anh Trần, anh cũng thử cà phê đi, cà phê Vân Nam của chúng ta thực sự không tệ.
- Tôi uống trà là được.
- Vâng, anh Trần uống trà, tôi cũng uống trà.
- Tôi uống trà, cậu thì tùy ý ... Lại chẳng phải uống rượu, không cần người tiếp.
Trần Thuật lên tiếng ngăn cản hành vi bợ đít của hắn:
- Nói đi, cậu gọi điện cho tôi có chuyện gì?
- Thì chuyện đã kết thúc rồi, tôi cũng phải báo cáo cho anh chứ.
Thái Chiêu hạ thấp giọng xuống:
- Báo cáo cái gì?
- Thì đầu đuôi và kết quả, từ khi anh lỏng tay, bên phía họ có một người tên Chu Giai Mô tới tìm, tôi nghĩ bọn họ dám ức hiếp anh, phải xẻo thật mạnh ...
Trần Thuật hiểu ẩn ý của hắn, với người tin tức linh thông như Thái Chiêu, hẳn biết ân oán giữa y, Vương Tín và Lăng Thần:
- Đủ rồi, tôi không quan tâm tới chuyện này, cậu kiếm được bao nhiêu là chuyện của cậu, không liên quan tới tôi.
- Tôi hiểu.
Thái Chiêu lấy trong túi ra một cái thẻ ngân hàng đặt trên bàn, từ từ đẩy tới trước mặt Trần Thuật:
- Anh Trần, trong này có 20 vạn, anh nhất định phải nhận.
Trần Thuật cầm cốc trà lên uống, 20 vạn là số tiền cực lớn với y bây giờ, nhưng trước kia y từng được người ta tiếp cận, đề nghị khoản tiền lớn hơn nhiều, y có thể từ chối không chút hối tiếc, song đó là chuyện trước kia rồi, cân nhắc một hồi mới nói:
- Được, cái thẻ này tôi nhận.
- Tốt quá, lát nữa tôi sẽ gửi mật mã cho anh.
Thái Chiêu thấy Trần Thuật chịu nhận tiền thì thở phào, lại lấy một cái túi từ dưới chân lên:
- Anh Trần, lần trước tôi thấy di động của anh cũ lắm rồi, Iphone 8 đã ra rồi mà anh vẫn còn dùng Iphone 6, tôi tặng anh một bộ.
Trần Thuật cũng nhận lấy cái túi, rất gọn gàng dứt khoát:
- Được, cám ơn cậu.
Thái Chiêu lúc này mới yên lòng hẳn, cầm cốc cà phê lên uống:
- Anh Trần, anh không biết, vừa rồi anh chưa tới, tôi cứ đứng ngồi không yên. Trước kia anh giúp tôi rất nhiều, luôn muốn tặng anh chút quà, anh không chịu nhận. Cả thẻ ngân hàng cũng không nhận ... Lần này anh thu rồi, tôi mừng lắm. Có tiền anh em cùng nhau kiếm mà, đúng không?