Có Chạy Đằng Trời

Chương 34: Linh hồn bị lạc

Năm năm sau

Canada, Toronto, tỉnh Ontario

Thẩm Lan đỗ xe, mở cửa sổ xe ra, ngoắc tay với thiếu nữ vừa mới ra khỏi cổng trường học.

Ánh mắt cô gái vốn đang bình tĩnh nhìn xe của cô mình, gương mặt trắng nõn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn từng đường nét như vẽ, khí chất thanh thuần lại mang theo một vẻ yêu mị. Cô mặc quần áo đơn giản, làn gió nhẹ quét qua, bộ quần áo bảo thủ lại không ngừng dán sát vào người, để lộ ra từng đường cong uyển chuyển ẩn hiện của thiếu nữ.

Chỉ một nụ cười mỉm chi đã hấp dẫn không ít ánh mắt nóng bỏng của những chàng trai cao lớn điển trai chung quanh không ngừng quét qua người cô, thậm chí có vài người còn ngẩn cả người, lảo đảo đụng vào người trước mặt.

Thẩm Lan cũng không trách cứ gì, chỉ mỉm cười mở cửa xuống xe, vươn tay nhận lấy cặp sách trong tay cháu gái, thuận tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi trước trán.

“Lên xe đi, nếu không lát nữa xe lại bị mấy anh chàng nhiệt tình kia bao vây mất.” Thẩm Lan cười nhẹ vỗ tay cháu gái, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Vâng ạ” Sơ Vân mỉm cười nghe lời đóng cửa xe lại.

Xe chạy vào con đường rộng rãi, chở giai nhân đi mất, chỉ để lại mấy chàng trai trẻ nhiệt huyết sôi trào ảo não không thôi vì mỹ nhân phương đông có tiếng trong trường đã đi mất.

Mỹ nhân này rất khó tiếp cận, mặc cho các chàng dùng tất cả thủ đoạn tặng hoa đánh đàn viết thư tình, cho tới bây giờ cô ấy đều chỉ lạnh nhạt mỉm cười, giữa hai hàng chân may hiện lên vẻ sầu bi nhàn nhạt, lạnh nhạt lại ít nói, dường như giữa cô và người ngoài cách nhau bởi một khối băng, mà khối băng này vĩnh viễn cũng không có cách nào phá vỡ.

Nhưng điều này lại kích thích bản tính muốn chinh phục của đàn ông, dù sao trước mắt mỹ nhân cũng không kết bạn với bất kì ai, mọi người đều theo dõi xem ai có bản lĩnh bắt được đóa hoa yêu diễm làm cho người ta phải lóa mắt này.

Xe chạy trên con đường rộng lớn, nơi này không giống với những con đường chật chội trong nước, có rất ít tiếng ồn từ động cơ xe. Hai bên đường là rừng cây xanh tốt, không khí trong lành, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những công viên xinh đẹp, người dân nơi đây rất nhàn nhã, khắp nơi đều có thể nhìn thấy mọi người đang ngồi vẽ tranh đọc sách trên bãi cỏ. Thỉnh thoảng cũng nhìn thấy mấy đứa trẻ đáng yêu chơi đá banh trong công viên, cũng có thể nghe thấy tiếng cười sung sướng của các bạn nhỏ.

Thẩm Lan liếc mắt nhìn về chỗ ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Thiếu nữ ngồi phía sau dựa cửa sổ xe, si ngốc nhìn bọn nhỏ chạy nhảy ngoài công viên. Những ngón tay bé xíu của cô dính lên cửa kính, muốn vươn tay chạm vào thứ gì đó.

Bởi mái tóc dài che khuất nên Thẩm Lan không thể nhìn thấy gương mặt cô, nhưng quanh thân cô lại toát ra một hơi thở bi thương khó nói nên lời sớm đã nói cho Thẩm Lan biết cháu gái lại bắt đầu chìm vào thế giới của mình lần nữa.

Năm năm trước, mẹ Thẩm chưa thương lượng với bất kì ai, cùng ngày hôm đó đã đưa đứa trẻ đi mất, cũng không ai biết đứa trẻ đã bị đưa đi đâu, đưa cho ai.

Sơ Vân tỉnh dậy sau giấc ngủ chỉ nhìn thấy người mẹ cao quý đoan trang đang đứng trước giường. Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì mẹ cô đã lạnh lùng cao ngạo nói cho cô biết nghiệt chủng kia đã bị đưa đi, bảo cô sau này hãy quên quá khứ đi, bắt đầu lại từ đầu.

Bất kể cô có buồn bã khóc lóc thế nào thì mẹ Thẩm cũng không chịu nói ra. Cho phép Sơ Vân sinh đứa bé đã là nhượng bộ lớn nhất của mẹ Thẩm rồi. Bà tuyệt đối không có ý giữ lại đứa trẻ kia. Ba Thẩm suy nghĩ rồi cũng cho đây là biện pháp tốt nhất nên cũng không hỏi đến chuyện này nữa. Thẩm Lan đã từng nhiều lần hỏi tin tức về đứa trẻ nhưng mẹ Thẩm xem đứa trẻ như một cấm kị, không hề đề cập đến.

Sau khi thân thể Sơ Vân hồi phục lại, nhà họ Thẩm dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ra nước ngoài.

Thời gian như một liều thuốc tốt, dần dần trị khỏi những vết thương của thiếu nữ. Nhưng cũng chỉ có người thân bên cô mới biết trong một năm kia, mỗi tối cô đều khóc mơ đến bừng tỉnh.

Về sau, cô không còn khóc nữa, bình tĩnh tiếp nhận tất cả mọi sắp xếp của nhà họ Thẩm. Cô chăm chỉ đến trường, chăm chỉ luyện đàn dương cầm, chăm chỉ làm tất cả yêu cầu của mẹ Thẩm. Dường như cô đã khôi phục lại thành một Thẩm Sơ Vân trước kia. Thậm chí khi ba Thẩm mẹ Thẩm bay sang thăm cô, từng cử chỉ lời nói của cô đều hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Mẹ Thẩm vô cùng hài lòng, cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn. Nhưng không biết vì sao, mỗi lần Thẩm Lan nhìn vào nụ cười điềm tĩnh của cháu gái thì hốc mắt lại không kìm được mà đỏ lên, ngực đau đớn khó chịu. Cô biết Sơ Vân bị thương, bị thương rất nặng, dòng máu vẫn không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, nhưng tất cả mọi tình cảm đều bị đóng chặt lại. Nhưng cháu gái lại không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng tâm trạng lại yếu ớt mờ mịt, tựa như bây giờ.

Đáy mắt Thẩm Lan hiện lên vẻ đau lòng nhưng không dám gọi cô, chỉ âm thầm đạp chân ga tăng tốc, chạy vội về nhà.

Lúc về đến nhà, thiếu nữ đã xốc lại tinh thần, ngoại trừ khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, căn bản có thể nhìn ra vừa mới khóc.

Người giúp việc bưng lên một bàn thức ăn ngon, hai cô cháu như bình thường bắt đầu dùng cơm. Sơ Vân vừa ăn cơm vừa dịu dàng nói chuyện, Thẩm Lan cũng nhặt nhạnh vài đề tài thoải mái nói chuyện phiếm với cháu gái.

Cơm nước xong, Sơ Vân cũng giống như bình thường bưng một ly trà lài nóng ngồi xem TV trong phòng khách cùng Thẩm Lan, đến khi đi ngủ cô mới đứng dậy chúc cô mình ngủ ngon rồi lặng lẽ đi về phòng.

Đêm dài yên tĩnh, cô nằm trên giường, ôm chặt lấy chăn, vùi đầu vào gối âm thầm khóc.

Cô đau quá, ngực, bụng đều nhói đau. Mỗi lần nghe thấy tiếng cười của trẻ con thì toàn thân cô lại co rút đau đớn vô cùng. Loại đau đớn này thật đáng sợ, đầu tiên là từng bộ phận đau đớn, sau đó lan tràn đến toàn thân, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều kêu gào. Đau đớn rất xé ruột xé gan, đau đớn đến nỗi cả người cuộn tròn lại cũng không hết, không có cách nào giảm bớt được. Loại đau đớn này đến thuốc giảm đau của bác sĩ cũng vô dụng.

Cô nhỏ bảo với cô phải mở rộng trái tim ra mà nhìn thế giới bên ngoài, thậm chí hãy thử tiếp nhận sự theo đuổi của người khác. Cô cũng từng nghĩ đến, nhưng cô thật sự không có cách nào, không phải cô không muốn trở về như xưa, mà cô cũng bất lực.

Lồng ngực của cô hình như bắt đầu từ năm năm trước đã trờ nên trống rỗng.

Nhiều tình thương hơn nữa, nhiều sự che chở hơn nữa cũng không thể lấp đầy lỗ hổng này.

Làm sao bây giờ?

Ai có thể tới cứu cô không?

Sơ Vân…

Nửa đêm tỉnh lại từ cơn mộng, cô luôn bị tiếng nói quen thuộc lạnh lẽo bừng tỉnh, sau đó không có cách nào chìm vào giấc ngủ nữa. Tiếng gọi này dường như vọng ra từ khoảng không, xuyên thấu qua không khí vờn quanh, cả ngày lẫn đêm đều quanh quẩn bên tai cô, khiến cho cô có muốn quên cũng không quên được, muốn chạy trốn cũng chạy không thoát.

“Lục Tiến” chiếc gối truyền ra tiếng than khẽ.

“Lục Tiến à”

Cô ôm chặt lấy tấm chăn, cuộn mình vào, thì thào khẽ gọi.

Từng tiếng khóc ròng, đau xót không ngừng lại.

Ngoài cửa, Thẩm Lan ngừng bàn tay đang định gõ cửa, yên lặng một lúc lâu rồi đi đến góc rẽ hành lang, lấy điện thoại trong tay ra gọi.

“Chị dâu, ngày mai em sẽ nói với Sơ Vân chị gọi cháu về.” cô dừng lại một chút.

“Nhưng nếu như chị thật sự muốn tốt cho con bé thì hãy để cho con bé được an tâm một chút, con bé…”

Mẹ Thẩm ở đầu dây bên kia không nói gì, nhanh chóng cúp điện thoại.

Thẩm Lan giơ điện thoại lên, nghe thấy tiếng bip bip đầu bên kia mới thở phào.

***

Vùng Tam Giác Vàng

Một chiếc xe quân dụng chạy dọc theo con đường núi xóc nảy. Mấy giờ sau, đoàn xe dọc theo đường núi lớn lái vào một con đường nhỏ dưới chân núi. Đi vào con đường nhỏ khoảng chừng nửa giờ rồi quẹo vào giữa hai khe suối, sau khi chiếc xe đưa thẻ và nhận giấy thông hành tại một trạm gác có binh lính vũ trang đầy đủ gác, binh lính cúi chào rồi cho đi.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, hai bên khe suối chạy dài những bụi cỏ gai và cỏ dại, trông vô cùng hoang vu nhưng lái xe khoảng mưới phút đồng hồ thì con đường phía trước lại rất rộng mở.

Từng dãy nhà trệt thấp bé thấp thoáng trong rừng cây, nhìn qua là biết chính là doanh trại bộ đội. Bởi vì bị rừng cây dày đặc ngăn trở nên rất khó để nhìn doanh trại lớn bao nhiêu, sâu bao nhiêu.

Đến khi chiếc xe quân dụng ngừng lại, một đám lính mình đầy tro bụi vác súng nhảy xuống xe. Chiếc xe lại đi về phía trước, sau khi lái qua trạm gác lại tiến vào một tòa nhà nhỏ.

Cửa xe mở ra, Lục Tiến cũng mình đầy tro bụi duỗi đôi chân dài bước xuống xe, đi vào trong tòa nhà nhỏ.

Nơi này là căn cứ vùng núi bí mật của quân độc lập 11 phía bắc, cũng là căn cứ huấn luyện quân sự nhiều năm qua của Lục Tiến.

Sau khi rửa qua mặt xong, hắn thay một chiếc quần dài màu đen, trên cổ vắt một cái khăn mặt, để mình trần đi lên lầu hai.

Cả lầu hai đều để cho hắn dùng, vừa vào cửa là không gian gần trăm met vuông được bố trí như phòng chỉ huy, trên vách tường là màn hình bản đồ điện tử, trong phòng còn đặt một cái sa bàn cực lớn.

Lục Tiến dùng khăn mặt lau sạch tóc rồi cùi người xem sa bàn. Trong sa bàn, nhiều loại cờ nhỏ đủ màu sắc chiếm cứ một phương, tới gần mặt hắn, lá cờ nhỏ màu đỏ đã chiếm cứ phần lớn vị trí.

Ném khăn mặt xuống ghế salon, hắn xoay người rút một cây cờ trắng ra, rút cây cờ đỏ trên sa bàn ra rồi nhẹ nhàng cắm vào vị trí vừa rồi.

Điện thoại trên bàn rung lên, Lục Tiến khẽ nhăn mặt, đứng dậy nghe điện thoại.

“A Tiến, là tôi đây.” Giọng nói lười biếng Euler truyền đến từ đầu bên kia.

“Ừ nói đi.” Lục Tiến nhướn mày tiếp tục nghiên cứu các thế lực võ trang lớn trên sa bàn.

“Bên kia đưa tới vài đứa con gái rất ngon, tôi đưa tới cho cậu mấy đưa.” Euler cười khẽ.

“Không cần đâu, tôi không có hứng thú.” Lục Tiến nhàn nhạt từ chối, nhẹ nhàng khoa tay múa chân trên sa bàn, tiếp tục nghiên cứu mục tiêu kế tiếp.

“…” Giọng điệu lạnh nhạt của hắn làm cho Euler không biết nói gì.

“A Tiến này, tôi chẳng thể hiểu nổi cậu nữa, cậu đã điều tra được cô gái của cậu đang du học ở nước ngoài rồi, vì sao còn không mau đưa cô nàng về?”

Nếu thật sự yêu mến thì cứ cướp về là được rồi. Cần gì mà phải cấm dục cho tới hôm nay.

“Chuyện của tôi tạm thời anh không cần quan tâm.” Lục Tiến nhàn nhạt trả lời.

“Có muốn tôi mời người nhà của cô bé tới không? Tuyệt đối trong vòng ba ngày cô gái nhỏ kia sẽ chạy tới trước mặt tùy cậu xử lí, thế nào?” Euler sờ cằm cười tà nghĩ kế.

Lục Tiến yên lặng nửa ngày, giọng trầm thấp nói: “Euler, tôi không cho phép, đừng có mà động đến bất kì người nào trong nhà cô ấy.”

“Ơ…tôi chỉ đùa một chút thôi mà.” Euler lập tức im miệng, lắc đầu nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Lục Tiến để điện thoại xuống, ngồi thẳng người dậy, vươn tay quét hết đống ly thủy tinh trước mặt, rủ mắt xuống quét qua chiếc sa bàn cực lớn.

Hắn rất muốn mang cô về. Cô gái nhỏ của hắn không chịu nghe lời, rời khỏi lòng bàn tay của hắn, làm cho lòng hắn như lửa đốt, hàng đêm khó ngủ.

Nhưng sẽ có một ngày, hắn sẽ thu vào lòng bàn tay, đưa cô về lần nữa.

Nhưng trước đó, hắn muốn quét sạch chướng ngại vật, không để cho cô gặp phải tình cảnh nguy hiểm lúc trước nữa.

Hắn sẽ không để cho cô có cơ hội rời đi nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất