Chương 10: Ta tên là Chu Diệp, là một cỏ tinh
"Phốc!"
Sau khi nghe thấy tiếng hươu kêu, chim lông vàng đang lao đến đột nhiên vỗ cánh điên cuồng, điều này khiến cơ thể nó bất ổn, toàn bộ cơ thể đụng vào đất.
Quán tính mạnh mẽ như vậy, khiến nó tiếp tục văng mấy chục mét, ủi một rãnh sâu trên mặt đất.
"Chuyện gì xảy ra thế này?" Trong ánh mắt Chu Diệp tràn ngập mờ mịt.
Vốn chuẩn bị xem một trận đại chiến giữa hươu trắng là chim lông vàng.
Kết quả hiệp thứ nhất còn chưa bắt đầu, chim lông vàng đã thất bại một cách ngốc nghếch.
"Cục..."
Chim lông vàng ngẩng đầu lên, run người.
Bùn đất dính trên lông vàng của nó bị chấn động rơi xuống, chẳng qua dáng vẻ vẫn chật vật.
"Cục!" Chim lông vàng đứng lên, ngồi xổm đàng hoàng ở một bên, cúi đầu nhìn hươu trắng.
Ánh mắt hung tàn ban đầu trở nên hiền lành vô cùng.
Tình hình hiện trường, Chu Diệp xem không hiểu.
Hươu trắng biểu hiện rất bình tĩnh, hình như đây không phải là lần đầu tiên gặp phải cảnh này.
Nó cật bước, cộc cộc đi về phía trước.
Khoảng cách rút ngắn, Chu Diệp quan sát được chim lông vàng.
Gió nhẹ thổi qua.
Lông vũ trên người chim lông vàng không lắc lư chút nào, giống như là sắt thép.
Phần đuôi của lông vũ, đều khá sắc bén, khía cạnh như lưỡi dao.
Cảm tháy rất bất phàm.
Hươu trắng đến gần.
Chim lông vàng cúi đầu xuống thấp, giờ phút này nó không có ý nghĩ muốn ăn chút gì.
Trong ý nghĩ của nó, nó không bị ăn đã không tệ rồi.
Hươu trắng nhìn chim lông vàng.
Chim lông vàng không dám đối mặt với hươu trắng, chỉ nhìn xuống đất.
Chu Diệp phát hiện, cơ thể chim lông vàng khẽ run, hình như đang sợ hươu trắng.
"Hươu gia trâu bò như vậy hả." Chu Diệp âm thầm sợ hãi thán phục.
Yêu thú lớn như thế, thế mà lại sơ hươu trắng có hình thể nhỏ hơn trăm lần.
Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của hươu trắng rất cao, chí ít cao hơn chim lông vàng.
Đây là một cái đùi, nhất định phải ôm lấy.
Hươu trắng nâng móng lên, đột nhiên đá vào đầu chim lông vang.
"Bịch!"
Âm thanh trầm đục vang lên, Chu Diệp nhìn đều cảm thấy đau.
Chim lông vàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cảm thấy muốn ngất đi.
Nó lung lay đầu theo bản năng, muốn bảo trì tỉnh tháo.
Hươu trắng trừng mắt, cho rằng chim lông vàng không phục, lại đá thêm cái nữa.
"Bịch!"
Âm thanh trầm đục lại vang lên.
Chim lông vàng trợn trắng mắt, lập tức ngất đi, cơ thể cao lớn ngã xuống từ từ.
Trong ánh mắt hươu trắng hiện lên vẻ khinh thường, quay đầu đi về phía xa.
Về phần chim lông vàng, dưới cái nhìn của nó, mới hai đá đã không chịu nội, chính là kẻ yếu.
"Làm sao yếu vậy?" Chu Diệp không dám tin.
Đồng thời, hắn ít nhiều hiểu rõ về thực lực của hươu trắng một chút.
...
Buổi chiều.
Hươu trắng mang theo Chu Diệp đi lung tung trong rừng.
Điều này khiến Chu Diệp mở rộng tầm mắt.
Trong rừng rậm, có khỉ lông vàng cao khoảng trăm mét, hình thể khổng lồ, cả người toàn là bắp thịt, khi thấy nó, nó đang tắm rửa trong sông.
Đây là một con khỉ rất chú ý vệ sinh.
Trừ con khỉ đó ra, còn có rắn khổng lồ dùng sức va vào núi.
Cơ thể dài gần hai trăm mét, thân thể vô cùng cường tráng, toàn thân lân phiến đen nhánh, dưới ánh mặt trời thế mà không phản quang chút nào.
Khi nhìn thấy nó, hơn nửa người nó đã nhuộm đầy màu tươi.
Chu Diệp cảm thấy, con rắn khổng lồ kia bị ngốc, ngọn núi kia không có thù với nó, đựng mãi như thế là có ý gì.
Cách xa rắn khổng lồ kia, Chu Diệp mới suy đoán.
Rắn không lồ có lẽ dùng cách này để lột xác.
Chu Diệp nghĩ lại, thời gian nửa ngày này, số lần nhìn thấy yêu thú cỡ lớn tổng cộng có năm sáu lần.
Mỗi một lần hắn đều cảm thấy sẽ xảy ra đại chiến.
Kết quả lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Những yêu thú vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi này, thế mà không dám đánh hươu trắng, thậm chí trước mặt hươu trắng còn ra vẻ nhu thuận.
Chu Diệp càng ngày càng cảm thấy hắn cơ trí.
Nhìn xem, đùi này, to hơn.
Hươu trắng lại dẫn Chu Diệp chạy mười dặm.
Chạy đến trên một đỉnh núi nhỏ, Chu Diệp ôm sừng hươu, nhìn về phương xa.
Địa thế phía trước khá bằng phẳng, lấy thị lực của Chu Diệp, tạm thời không nhìn thấy ngọn núi nào.
Cho nên, đường sẽ dễ đi một chút.
Hươu trắng đã động.
Nó nhảy thẳng xuống núi, mỏng giẫm lên ngọn cây, chạy vội.
Tốc độ rất nhanh, nếu không phải Chu Diệp ôm chặt, có khả năng bị bị văng ra, rất nguy hiểm.
Ở giữa không trung, Chu Diệp có thể quan sát hoàn cảnh xung quảnh rất tốt.
Trước mắt hắn.
Phía trước chính là hải dương màu xanh lục mênh mông vô bờ, vô số lá cây chập chờn theo gió, vang lên tiếng ào ào.
Những đại thụ này, độ cao của đa số không kém bao nhiêu, chỉ có một số đại thụ có độ cao tương đối thấp.
Nếu như nhìn qua, có vẻ khá vuông vức.
Phương xa không nhìn thấy bất kỳ ngọn núi nào, trong mắt Chu Diệp, chính là hải dương màu xanh lục giao nhau với trời xanh.
Có thể theo hươu trắng tiến lên liên tục, Chu Diệp đã thấy được cảnh tượng ở chân trời.
Một cây cổ thụ vô cùng to lớn, xuất hiện ở chân trời.
"Lớn như vậy?" Chu Diệp trừng mắt, không dám tin.
Khoảng cách không ngừng rút ngắn, Chu Diệp nhìn càng rõ hơn.
Đỉnh cổ thủ, giống như chỉ cách bầu trời có ba thước.
Không cách nào dùng lời diễn tả được vết rạn to lớn trên cành cây, hai nhánh cây tráng kiện, chia ra hướng ra hai bên.
Chu Diệp quan sát cẩn thận.
Hai nhánh cây giống như hai tay của đại thụ.
Mà vết rạn che kín trên cây, nhìn qua giống như một khuôn mặt.
"Tiểu Lộc đến hả..."
Từ phương xa, truyền đến âm thanh già nua.
Chu Diệp quan sát cẩn thận, chính là vang lên ở phía cổ thụ to lớn kia.
"U!"
Hươu trắng hưng phấn kêu to một tiếng, tăng tốc độ chạy lên.
Càng tiếp cận, Chu Diệp càng cảm thấy rung động.
Cổ thụ quá lớn.
Đã không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
"Ha ha..." Tên nhóc ngươi, đã mấy nghìn năm không đến xem cây già." Cổ thụ lắc lư một tán cây, mặt người mơ hồ trên cây kia đần dần rõ ràng.
Cây này, thành tinh!
Đối với điều này, Chu Diệp không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bản thân hắn cũng là cỏ tinh mà.
Khi cổ thụ nói chuyện, hươu trắng đã đi đến gần cổ thụ.
Nó ngẩng đầu lên, kêu vài tiếng với cổ thụ.
"Cây già cũng không trách ngươi." Cổ thụ cười ha ha.
Chu Diệp cảm nhận được mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ngẩng đầu nhin lên, lập tức tê cả da đầu.
Bọn họ đến gần một nhánh cây, đừng đầy chim chóc và loài chim ăn chay.
Lít nha lít nhít, hơi dọa người.
Hươu trắng đang nói chuyện với cổ thụ.
Hươu trắng đang nói cái gì, Chu Diệp nghe không hiểu gì hết.
Chẳng qua cổ thụ cũng nói tiếng người.
"Mấy nghìn năm này, cây già sống không tệ, có rất nhiều đứa bé đến xem ta..."
"Ha ha ha ha, không ngờ bên ngoài lại có nhiều chuyện thú vị như vậy, đáng tiếc, cây già ta không thể rời đi, nếu không nhất định phải đi dạo một vòng."
"Đúng rồi, tên nhóc tên đầu ngươi là sao?"
Nghe được cây già nhắc đến mình, Chu Diệp lập tức tỉnh táo lại…
"..."
Hươu trắng kêu vài tiếng.
Chu Diệp căn bản hươu trắng giới tiệu hắn như thế nào.
"Ồ? Vậy mà đã sinh ra linh trí không thấp... Tên nhóc này thật thú vị." Cổ thụ nghe thấy tiếng kêu của hươu trắng, lập tức nở nụ cười.
"Nhóc, ngươi tên gì?" Cổ thụ hơi cúi đầu, nhìn về phía Chu Diệp.
Nó cúi đầu trong nháy mắt, Chu Diệp cảm thấy nó che hết ánh sáng.
Cảm nhận được ánh mắt của nó, Chu Diệp lập tức run người.
"Ta nói ngươi cũng không nghe được." Trong lòng Chu Diệp nói thầm.
"Nhóc, cây già có thể nghe thấy." Cổ thụ cười, khuôn mặt to lớn kia hiện lên vẻ hiền lành.
"Mẹ kiếp, thụ gia gia trâu bò như vậy hả?" Chu Diệp ngây người.
Vừa nói xong, Chu Diệp hơi hoảng.
Mình không có tốt chất như vậy, sẽ không bị đánh chết chứ.
"Bình thường." Cổ thụ đáp.
"Nhóc, ngươi nói cho cây già nghe tên của ngươi?" Cây già hỏi tiếp.
Chu Diệp hit sâu một hơi CO2, buông lỏng thân cỏ và rễ ôm sứng hươu, lập tức rơi xuống đất, sau đó chắp tay thi lễ với cây già.
"Chào tiền bối, vãn bối là một cỏ tinh, tên là Chu Diệp."