Chương 101: Lấy Thân Hóa Kiếm cảnh giới tiểu thành
Huyết mạch : Linh Nguyên Thảo (Địa cấp hạ phẩm).
Năng lực của huyết mạch : Trị liệu; Chuyển hóa.
Tu vi : Huyền Đan cảnh sơ kỳ.
Cảnh giới của nhục thân : Linh cấp đỉnh tiêm.
Tâm pháp : Tinh Quang Hóa Quyết (cảnh giới tiểu thành).
Pháp thuật : Vạn Diệp Phiêu (cảnh giới viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (cảnh giới viên mãn); Hóa Ảnh Quyền (cảnh giới viên mãn);
Kỹ năng đặc thù : Lấy Thân Hóa Kiếm (cảnh giới nhập môn, +);
Điểm tích lũy vạn năng : 35000.
Số lần rút thưởng : Không (+).
Không cần nghĩ, hiện tại, Chu Diệp chỉ muốn tăng lên Lấy Thân Hóa Kiếm.
Chỉ có tu vi cũng không có tác dụng gì, sức chiến đấu cũng rất trọng yếu, nếu như sức chiến đấu không đủ mạnh thì dù tu vi có cao hơn nhưng cũng vẫn sẽ bị đánh rất thảm.
- Tăng lên.
Tiêu hao ba vạn điểm tích lũy vạn năng.
Ngay khi vừa mới tăng lên thì chỉ trong nháy mắt đó, Chu Diệp vô ý thức sử dụng Lấy Thân Hóa Kiếm.
Hắn phát hiện, nhánh cỏ của bản thân trở nên càng cứng rắn hơn, càng thêm sắc bén, còn phản quang.
Tựa như là một thanh bội kiếm được thu nhỏ rất nhiều lần.
- Vù vù.
Chu Diệp quơ nhánh cỏ của bản thân, tiếng xé gió truyền đến.
Đồng thời, khi hắn vung vẩy, năng lượng giấu bên trong Huyền Đan ngo ngoe muốn động, tựa như là muốn bạo phát đi ra.
Chu Diệp nghĩ thử một lần xem có hiệu quả gì.
Nghĩ đến đây, Chu Diệp điều động năng lượng trong Huyền Đan cho nó thông qua nhánh cỏ, bạo phát ra ngoài.
Một tia sáng màu xanh da trời chui ra ở đầu nhánh cỏ, tựa như là lưỡi rắn, để cho người ta cảm thấy tê cả da đầu.
Chu Diệp vung nhánh cỏ, chém về phương xa.
- Bạch!
Một vệt sáng hình trăng lưỡi liềm màu xanh da trời bay ra, sau đó trong chớp mắt đánh vào trên mặt nước ở nơi xa.
- Ầm!
Vệt sáng hình trăng lưỡi liềm màu xanh da trời nổ tung, bọt nước văng khắp nơi, quấy nhiễu ba sinh linh đang tu luyện ở trong hồ.
- Có chuyện gì vậy?
Tôn Lão Tam đứng lên, có chút khó hiểu, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.
- Tiểu Thảo Tinh, có thể đừng như vậy hay không. Vừa nãy, ta thiếu chút nữa là đã bị cậu làm cho tẩu hỏa nhập ma đó.
Kim Tiểu Nhị thở dài, tâm tình khó chịu.
Ngay vừa rồi, hắn đã bắt đầu chuẩn bị đột phá, kết quả bị một đòn kia của Chu Diệp đánh gãy, rất có một loại cảm giác vừa cởi quần ra thì phát hiện đối phương đến ngày đèn đỏ.
- Đạo kiếm quang này .... Là Tiểu Thảo Tinh thi triển hay sao?
Xích Hồng có chút sững sờ.
Một gốc cỏ dại thế mà có thể chém ra kiếm quang mạnh như vậy ư?
Chuyện này khiến cho nàng cảm thấy mình không hiểu được cái thế giới này rồi.
- A, xin lỗi mọi người. Vừa mới đột phá cho nên ta mới thử một chút.
Chu Diệp nằm ở trên mặt nước, trong lời nói tràn ngập sự áy náy.
Quấy rầy người khác tu luyện, xin lỗi vẫn là chuyện nên làm.
- Không có việc gì, ta tiếp tục tu luyện.
Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
- Lộc cộc ....
- Tiểu Thảo Tinh, cậu thật lợi hại.
Tôn Lão Tam cảm thán.
- Tùy tiện tu luyện mà thôi.
Chu Diệp rất khiêm tốn.
Tôn Lão Tam cảm giác không có cách nào để trò chuyện tiếp với Chu Diệp nữa, có chút ưu thương tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
....
Sau khi cảnh giới của Lấy Thân Hóa Kiếm tăng lên, Chu Diệp có cảm giác sức chiến đấu củabản thân cũng tựa hồ tăng lên rất nhiều, cả nhánh cỏ cũng trở nên vô cùng sắc bén.
Cho tới nay, Chu mỗ muốn tu vi không có tu vi, muốn sức chiến đấu không có sức chiến đấu, một mực chịu cẩu tặc Lộc ma vương ức hiếp.
Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất tự ti.
Nhưng mà hôm nay, sau khi tăng Lấy Thân Hóa Kiếm lên tới cảnh giới tiểu thành.
Chu mỗ đột nhiên có một loại ảo giác.
Đó chính là sau này mà có ai dám khi dễ Chu mỗ thì Chu mỗ đều có thể lập tức đập cho kẻ đó một trận.
Ổn định.
Đây chỉ là ảo giác mà thôi, vĩnh viễn không thể tin.
Chỉ là một con gà yếu Huyền Đan cảnh mà dám vọng tưởng đập tồn tại tiếp cận Đế Cảnh như cẩu tặc Lộc ma vương một trận hay sao?
Rõ ràng là nằm mơ không có tỉnh ngủ đi.
Chu Diệp hít sâu mấy hơi, âm thầm nói với mình, không thể tự mãn.
Tự mãn càng cao thì bị khi dễ sẽ càng thảm.
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Diệp tiếp tục tu luyện.
Làm một cây cỏ dại, không cần lo lắng ăn uống, trừ thường xuyên bị cẩu tặc Lộc ma vương khi dễ thì thời gian trôi qua coi như yên bình.
Muốn càng thoải mái hơn, vậy thì nhất định phải đề cao thực lực của bản thân.
Chuyện Chu Diệp chờ mong chính là ngày sau bản thân có thển ức hiếp lại cẩu tặc Lộc ma vương.
Nếu làm được như thế thì mới là vui vẻ.
Một đêm trôi qua.
Điểm tích lũy vạn năng tăng không ít, nhưng mà cũng không hạng mục nào có thể tăng lên cả.
Trong lúc rảnh rỗi, Chu Diệp chuẩn bị rút thưởng mấy lần, thử một lần vận khí của ngày hôm nay có tốt hay không?
- Tiêu hao một ngàn điểm tích lũy vạn năng.
Phần thưởng tự động được gửi vào trong nhà kho.
Chu Diệp cũng không sốt ruột xem xét mà là tiếp tục rút thưởng.
Sau năm lần, Chu Diệp mới thu tay lại.
Hắn bắt đầu xem xét nhà kho.
Tên : Linh Hỏa Châu.
Phẩm giai : Địa cấp thượng phẩm.
Loại hình : Bảo vật.
Công hiệu : Rót Huyền khí vào là có linh hỏa thiêu đốt, có thể dùng tấn công địch hoặc luyện đan, luyện khí ...
Ghi chú : Đây là một cái bảo vật rất không tệ, ngươi đáng giá có được.
Mẹ nó.
Chu mỗ chính là một cây cỏ, vậy mà ngươi lại muốn để cho ta dùng lửa hay sao?
Chu Diệp không nhịn được mà mở miệng nói tục ở trong lòng.
Hắn tiếp tục xem phần thưởng tiếp theo.
Tên : Thuốc trừ sâu DDVP.
Phẩm giai : Không.
Loại hình : Dược tề.
Công hiệu : Hạ độc chết hết thảy không phục.
Ghi chú : Đây là một bình thuốc trừ sâu DDVP được cường hóa, tu vi dưới Siêu Phàm dính phải thì chỉ có chết.
Cẩu tặc hệ thống kia đến cùng là có ý gì?
Chu Diệp hít sâu mấy hơi.
Còn ba cái phần thưởng sau là một viên đan dược Linh cấp hạ phẩm, hai bình nước khoáng quá hạn.
Bây giờ, Chu Diệp hoài nghi, sở dĩ hạng mục rút thưởng này tồn tại chính là vì muốn cướp điểm tích lũy vạn năng của hắn.
Khẳng định là như thế này.
- Cẩu tặc hệ thống!
Chu Diệp thầm mắng trong lòng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhoáng một cái là đã đến buổi sáng.
Kim Tiểu Nhị mở hai mắt ra, khí tức toàn thân không giữ lại được mà bạo phát ra, khí tức không ngừng kéo lên, càng ngày càng thâm hậu, nhưng mà cũng nhanh chóng đạt đến đỉnh phong rồi không tiến thêm nữa.
Lúc này, Kim Tiểu Nhị lại một lần nữa nhắm mắt, hai tay kết ấn, chuẩn bị đột phá.
Mới đầu khi Kim Tiểu Nhị có dấu hiệu chuẩn bị đột phá thì Chu Diệp cũng nghĩ lập tức chạy trốn.
Nhưng khi nhìn thấy bầu trời trên đầu vẫn trong xanh thì hắn mới kịp phản ứng, Kim Tiểu Nhị là đột phá tiểu cảnh giới, mà không phải đột phá đại cảnh giới.
Đột phá tiểu cảnh giới thì không có thiên kiếp.
Ở bên người Kim Tiểu Nhị có từng tia sáng màu vàng vờn quanh.
Đột nhiên, hắn bị ánh sáng màu vàng bao phủ, sau đó một cột sáng xuất hiện phóng thẳng lên tận trời.
Chỉ có điều, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, ánh sáng màu vàng đã tiêu tán không thấy đâu nữa.
Nếu không phải là mấy người Chu Diệp đúng lúc nhìn thấy thì nói không chừng cũng không biết rõ chuyện này.
- Thế là đã đột phá xong hay sao?
Nhìn thấy Kim Tiểu Nhị mở mắt ra, Chu Diệp kinh ngạc hỏi thăm.
Hắn vẫn nghĩ trong tình huống này, các đại lão muốn đột phá cảnh giới đều cần tốn mười ngày nửa tháng, làm sao chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã xong việc rồi?
- Đúng vậy! Rất đơn giản mà.
Kim Tiểu Nhị gật đầu, trong ngữ khí có ẩn chứa sự kiêu ngạo.
Xích Hồng trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó nói:
- Có thể đừng giả bộ như vậy hay không? Thật là buồn nôn.
Trên mặt của Kim Tiểu Nhị vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.
- Ta thực sự không có giải vờ, chính là rất đơn giản.
- Đây là nhờ linh tuyền của Xích Hồng tiểu tỷ tỷ có công hiệu cao. Nếu không phải là tu luyện ở bên trong linh tuyền của cô, Kim mỗ làm sao có thể đột phá nhanh như vậy chứ?
- Cho nên, tuyệt đại bộ phận công lao ở trong này đều là của Xích Hồng tiểu tỷ tỷ.
Lúc này, Kim Tiểu Nhị đã không muốn thể diện nữa rồi.
- A.
Xích Hồng cười nhẹ một tiếng.
- Đã đột phá rồi vậy thì nhanh đi thực hiện hứa hẹn của ngươi.
Xích Hồng thản nhiên nói.
- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ cứ yên tâm. Kim mỗ đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Kim Tiểu Nhị gật gật đầu.
- Đại ca, vậy bây giờ chúng ta lập tức đi thôi.
Tôn Lão Tam xoa xoa tay, giống như là không kịp chờ đợi nữa rồi.
Kim Tiểu Nhị nhìn Tôn Lão Tam một lúc, sau đó nói:
- Ngươi gấp làm cái gì? Bọn hắn cũng sẽ không chạy.
Tôn Lão Tam bĩu môi nhưng cũng không có lên tiếng thúc giục.
Kim Tiểu Nhị đi đến bên người Xích Hồng và ở dưới ánh mắt kinh ngạc Xích Hồng, hắn lập tức ôm chầm lấy Xích Hồng rồi cười hì hì nói:
- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, lần này đa tạ cô. Hôm nay Kim mỗ sẽ mang một nửa gia sản của con sư tử kia về cho cô. Cô cứ yên tâm ở nhà chờ ta đi.
Xích Hồng mặt không biểu tình, thậm chí còn nghĩ nâng chân nhện lên cắt cây côn kia cuả Kim Tiểu Nhị đi.