Chương 12: Mẹ nó, rõ ràng là lừa gạt tình cảm
Khi lòng người cảm thấy thoải mái thì thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.
Mang tâm tình vui vẻ, mấy giờ đồng hồ, một cái chớp mắt liền qua.
Chu Diệp không tiếp tục ôm sừng hươu trắng nữa.
Hắn cắm rễ ở bên hồ, tu luyện tại chỗ.
Hươu trắng ghé xuống bên cạnh hắn, đã ngủ khò khò.
Tựa hồ ngay cả khi ngủ, hươu trắng cũng có thể tu luyện, mỗi một lần hô hấp, là có lượng lớn thiên địa linh khí bị nó hút vào trong bụng, năng lực như vậy làm cho Chu Diệp rất hâm mộ.
Chỉ ngủ một giấc mà tu vi cũng có thể tinh tiến không ít.
Ban đêm.
Gió mát phất phơ, trên bầu trời là một dải ngân hà, ánh trăng trắng tinh chiếu vào mặt hồ, phản chiếu hình dạng của mình.
Hươu trắng đang ngủ say, tựa hồ cảm giác có chút lạnh lẽo, nó xoay người, đổi sang một tư thế khác, cuộn tròn lại như quả bóng.
Chu Diệp thì không cảm thấy gì nhiều.
Gió mát thổi lên người, hắn chỉ cảm thấy rất dễ chịu.
Chỉ cực lạnh cùng cực nóng, mới có khả năng ảnh hưởng đến hắn.
Trong lòng mặc niệm pháp quyết, quanh thân có sương trắng hiển hiện, bị hút vào cơ thể.
Bản thể tản ra huỳnh quang yếu ớt, một vầng sáng màu xanh nhạt hiển lộ trên người Chu Diệp.
Hắn nghiêm túc tu luyện.
. . .
Hôm sau.
Sáng sớm có chút lạnh, cỏ cây chung quanh đều xuất hiện những giọt sương, cơ thể của Chu Diệp cũng không ngoại lệ.
Lỗ tai hươu trắng rung rung một cái, sau đó tỉnh lại.
"Hít. . ."
Chuyện thứ nhất nó làm là hít một hơi dài khí tức trên thân Chu Diệp.
Chu Diệp đang trầm mê tu luyện bị động tác này làm bừng tỉnh.
Chu Diệp cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hươu trắng mỗi lần trước khi đi ngủ, sau khi tỉnh lại, trước khi ăn, sau khi ăn xong, đều đến ngửi hắn một cái.
Cũng không biết trong lòng nó đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Chu Diệp cảm giác hắn đã trở thành một loại mùi hương còn sống.
Khổ sở trong lòng, khó mà nói rõ được.
Buổi sáng.
Ánh nắng ấm áp chói chang.
Bên hồ có rất nhiều tiểu động vật đến đây uống nước.
Trên thân thể hươu trắng tản mát khí tức ôn hòa, làm cho người ta cảm giác như gió xuân thổi tới.
Cũng bởi vì luồng khí tức này, nên không có động vật nào đến quấy rầy nó cùng Chu Diệp.
Hươu trắng đứng ở ven hồ uống nước, Chu Diệp thì dùng thử huyền kỹ của mình.
Hết sức chăm chú, điều động huyền khí trong đan điền.
Huyền khí trong cơ thể cuồn cuộn, từ ngọn nhọn của lá bộc phát ra ngoài.
Huyền khí màu xanh nhạt ngưng tụ thành một cái lá cây lớn chừng bàn tay, viền lá nhìn như lưỡi đao, rất sắc bén.
Hơn nữa, lá cây dùng huyền khí ngưng tụ thành, còn rất cứng cỏi.
"Thử một lần xem nào."
Chu Diệp thi triển Vạn Diệp Phiêu.
Mấy chục cái lá cây ngưng tụ thành công, tung bay bên cạnh Chu Diệp.
"Đi."
Trong lòng ra lệnh một tiếng, mấy chục cái lá cây lập tức bắn về phía mặt hồ.
"Phốc phốc. . ."
Khoảng cách bảy tám mét, chớp mắt đã tới, từng mảnh từng mảnh lá cây rơi vào trong hồ.
Bị nước hồ gây trở ngại, tốc độ lá cây tiến lên chậm lại, cuối cùng chỉ xâm nhập được ba thước, đã không còn lực lượng tiến thêm.
Nhưng với thành tích này, Chu Diệp đã rất thỏa mãn.
Hắn còn muốn thử năng lực công kích của lá cây một lần nữa.
Xoay người lại, nhắm chuẩn một cây đại thụ, thi triển Vạn Diệp Phiêu.
Sau khi ngưng tụ mấy chục cái lá cây, duỗi tay đẩy ra, đều không có ngoại lệ, toàn bộ bắn tới phía trước.
"Xuy xuy xuy. . ."
Lá cây sắc bén, không chút trở ngại đâm xuyên đại thụ.
Mấy chục cái lá cây, trực tiếp chặt đứt cây đại thụ kích thước vừa đủ cho một người ôm.
"Xoạt xoạt. . . Oanh."
Đại thụ ngã xuống, làm hươu trắng ở cách đó không xa chú ý.
"U."
Một tiếng hươu kêu truyền đến, hươu trắng xuất hiện tại nơi đại thụ đứt nát.
Nó quan sát một chút, sau đó nhìn về phía Chu Diệp, trong mắt mang theo vẻ hơi kinh ngạc.
Tên cỏ tinh này, thiên phú rất không tồi, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể tu luyện Vạn Diệp Phiêu tới loại tình trạng này.
Đúng là một tiểu thiên tài.
Hươu trắng đi đến trước mặt Chu Diệp, duỗi móng gõ gõ lên thân thể Chu Diệp.
Tựa hồ là một cái vỗ vai, ý nói ngươi rất không tệ, ta xem trọng ngươi.
Hươu trắng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó, một đạo ánh sáng trắng từ mi tâm của nó xuất hiện.
Đạo ánh sáng này, lóe lên xông vào thân thể Chu Diệp.
"Đây là. . ."
Chu Diệp sững sờ, rồi lập tức kinh hỉ trong lòng.
Nếu có thể nói chuyện, hắn tuyệt đối phải cảm tạ hươu trắng mới được.
Thật con mẹ nó đúng là người tốt a.
【 Tên 】 : Vân Vụ Tung Tích
【 Phẩm giai 】 : Linh cấp đỉnh phong.
【 Công hiệu 】 : Đi như mây mù, mờ mịt vô tung.
【 Ghi chú 】 : Loại huyền kỹ thân pháp.
Vừa truyền thụ, chính là nhập môn.
Chu Diệp tĩnh tâm cảm thụ cẩn thận, càng ngày càng kinh hỉ.
Môn thân pháp này giúp hắn có được năng lực chạy trốn cực kì mạnh khi gặp phải nguy hiểm.
Điểm tích lũy vạn năng còn thừa lại 150 điểm.
Chu Diệp không cần suy nghĩ, trực tiếp chọn tăng lên môn huyền kỹ này.
Việc quan hệ tới mạng nhỏ của mình, không thể không coi trọng.
Điểm tích lũy vạn năng bị trừ mất 120 điểm, Vân Vụ Tung Tích trực tiếp tiến lên cảnh giới tiểu thành.
Chu Diệp muốn thử tác dụng của nó một phen.
Hắn vận chuyển huyền khí, chạy về nơi xa.
Hươu trắng có chút câm nín, không ngờ Chu Diệp thiên phú mạnh như vậy.
Lúc này mới được mấy hơi thở, đã lĩnh ngộ đến cấp bậc tiểu thành.
Nếu Chu Diệp biết rõ suy nghĩ trong lòng hươu trắng, đoán chừng sẽ cười thành tiếng.
Hack cường đại như thế nào, ngươi chỉ là một con hươu thì làm sao hiểu được.
Chu Diệp chạy ở ven hồ, thân hình mờ mịt, như thể sương mù, làm người ta có cảm giác hư ảo.
Phảng phất như bị hoa mắt, người ta sẽ nhịn không được phải cẩn thận quan sát.
Nhưng sau khi đã cẩn thận quan sát, lại cảm thấy có vẻ không tồn tại.
Một môn huyền kỹ rất thần kì.
Có thể ảnh hưởng thị giác sinh linh.
Bất quá, trong mắt hươu trắng, Chu Diệp vẫn là Chu Diệp, chỉ bất quá phương thức chạy trốn của hắn có chút quái dị a.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ nhỏ vừa học được đi đường.
Một gốc cỏ biết chạy, lại còn chạy kiểu này, làm hươu trắng rất muốn cười.
. . .
Vào giữa trưa.
Hươu trắng đi phía trước, Chu Diệp ngay sau lưng nó.
Tốc độ của nó cũng không chậm, nếu là trước đó, Chu Diệp khẳng định không làm được, nhưng hiện tại đã được hươu trắng truyền thụ huyền kỹ, Chu Diệp có thể nhẹ nhõm bám kịp cước bộ của nó.
Trên đường đi hươu trắng ăn không ít cỏ dại cùng hoa dại.
Tu vi nó rất cao, căn bản không cảm thấy đói, chẳng qua chỉ là thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Chu Diệp không như vậy, hắn căn bản không cần những thứ này.
Hắn không ăn không uống, còn sống rất thoải mái.
Trong lòng của hắn cảm thán, có tu vi là hoàn toàn khác biệt.
Đến cả dinh dưỡng bên trong đất cũng không cần hấp thu, nơi nào có thiên địa linh khí, là nơi đó hắn có thể sống sót.
Chạy ở trong núi, huyền khí trong cơ thể Chu Diệp đang không ngừng tiêu hao.
Hươu trắng cũng rất chiếu cố hắn, mỗi khi huyền khí Chu Diệp hao hết, đều sẽ dừng lại chờ hắn, để hắn khôi phục.
Cứ tiếp tục như vậy, Chu Diệp càng ngày càng thuần thục, hiểu rõ lực lượng bản thân.
Bất quá, hắn cảm thấy, Luyện Khí trung kỳ, vẫn còn quá yếu.
Có lẽ Luyện Khí trung kỳ đặt ở thành phố kiếp trước đã là phi thường mạnh, nhưng sau khi tiếp xúc người mặt to, hươu trắng, cổ thụ cùng những sinh vật nhìn qua đã biết cực kì khủng bố kia, Chu Diệp cảm giác, Luyện Khí trung kỳ, chỉ là món ăn tráng miệng của kẻ khác.
Buổi chiều, đoán chừng đã sắp ba giờ.
Hươu trắng đang chạy trong núi dừng lại.
Chu Diệp hơi nghi hoặc một chút, huyền khí trong cơ thể hắn mới tiêu hao một nửa, chưa đến tình trạng cần phải dừng lại nghỉ ngơi.
Nếu nguyên nhân không phải vì mình, vậy khẳng định chính là hươu trắng phát hiện cái gì đó.
Chu Diệp rất tự hiểu lấy mình.
Hắn đi đến bên cạnh hươu trắng, cảnh giác xem xét chung quanh.
Một khi có chiến đấu bộc phát, tuyệt đối không thể để bản thân lâm vào nguy hiểm, cũng không thể liên lụy đến hươu trắng.
Hươu trắng ngửi ngửi không khí một hồi, sau đó mở miệng cắn về phía Chu Diệp.
Chu Diệp không chỉ không chút nào hoảng loạn, còn rất bình tĩnh.
Hươu trắng nhấc Chu Diệp lên, dưới chân giẫm thất thải tường vân(đám mây bảy màu), chạy như bay về phương xa.
Tốc độ rất nhanh, nhìn những cây đại thụ không ngừng lùi về phía sau, Chu Diệp chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hươu trắng vẫn chạy như không có gì xảy ra.
Chu Diệp chịu đựng khó chịu, nhìn sau lưng hươu trắng.
Hắn cảm giác, có thể làm cho hươu trắng chạy nhanh như vậy, khẳng định là có nguy hiểm rất lớn phía sau lưng, điều này khiến Chu Diệp rất hoảng sợ, có chút lo lắng mạng nhỏ của mình.
Nhưng thật không rõ là loại sinh vật nào.
Chạy mấy dặm đường, hươu trắng đột nhiên dừng lại.
Chu Diệp hơi ngơ ngác nhìn nó.
Có kiểu chạy trốn nào bình tĩnh như vậy a?
"Phi!"
Hươu trắng nhổ Chu Diệp xuống mặt đất, sau đó đi thẳng về phía trước.
"Con mẹ nó, ngươi cứ như vậy vứt bỏ ta sao." Chu Diệp xoay người một cái rồi đứng lên, đuổi theo hươu trắng.
Lại đi mấy trăm mét, Chu Diệp phát hiện, nhiệt độ chung quanh xảy ra biến hóa.
Nhiệt độ đang dần dần lên cao.
Một cọng cỏ và một con hươu đi vòng qua một ngọn núi thấp bé.
"Cái con mẹ nó."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chu Diệp lập tức giận dữ nói tục.
Nguy hiểm rắm thối gì, chẳng qua do hươu trắng phát hiện một địa phương thú vị a.
Mẹ nó, rõ ràng là lừa gạt tình cảm.