Chương 160: Mộc giới, tứ đại kiệt xuất (2)
Vốn được đám người này hỗ trợ báo thù đã có chút cảm động, không thể tưởng tượng được cuối cùng còn được chia của.
Thật tốt.
"Ta sẽ lấy một thành ." Độc nhãn cự lang vừa cười vừa nói.
Băng mãng xà suy nghĩ một chút, cũng vừa cười vừa nói: "Ngươi là Siêu Phàm hậu kỳ, công lao chiến đấu khẳng định nhiều hơn ta, ngươi lấy hai thành đi."
Độc nhãn cự lang lắc đầu.
"Vậy chúng ta mỗi người một phần rưỡi là tốt rồi."
"Được." Băng mãng xà lập tức đồng ý .
Còn chưa đi đánh đàn sói, tài sản của đàn sói ở trong mắt bốn Siêu Phàm cảnh này đã thành đồ của mình.
Chu Diệp lấy năm thành, Trương Bất Nhị lấy hai thành, băng mãng xà cùng độc nhãn cự lang chia đều ba thành còn dư lại.
"Tốt, hiện tại bắt đầu chuẩn bị, mọi người tốt nhất là đều xuất ra thực lực mạnh nhất, tranh thủ sớm đánh bại đàn sói, để cho độc nhãn lão đệ trở về với vị trí Lang Vương !" Chu Diệp nói với chúng nói.
"Cỏ gia yên tâm, Trương Bất Nhị ta khẳng định xuất ra trạng thái mạnh nhất." Trương Bất Nhị vỗ ngực.
Trương Bất Nhị nó cũng đã thật lâu không được hoạt động gân cốt.
Nó lần này nghĩ kỹ rồi, nhất định phải ở trước mặt cỏ gia biểu hiện tốt một chút , sau đó tranh thủ vị trí thủ tịch tiểu đệ.
Về phần tên băng mãng xà kia.
Thực lực quá cùi bắp, khẳng định không xứng với vị trí này.
Chu Diệp từ trên đầu của băng mãng xà nhảy xuống, sau đó đi tới một vị trí trống trải, cắm rễ.
"Chư vị, ta tu luyện trong chốc lát, các ngươi nên chữa thương thì chữa thương, nên chuẩn bị gì thì chuẩn bị." Chu Diệp nói với chúng .
"Tốt."
Mọi người đều lên tiếng, sau đó nên làm cái gì thì làm cái đó.
Độc nhãn cự lang nằm rạp trên mặt đất chữa thương.
Hiện tại tâm tình của nó có chút phức tạp.
Nó cảm giác cảnh ngộ của mình, đã có thể viết thành một quyển tự truyện .
Nghĩ một lát, độc nhãn cự lang tiến vào trạng thái chữa thương.
Tuy rằng thoạt nhìn đã cách ra một ngày, có lẽ phải khôi phục không ít mới đúng, nhưng trên thực tế trong một ngày đó, huyền đan của độc nhãn cự lang luôn bị rỗng tuếch.
Nó sợ Chu Diệp cùng băng mãng xà đuổi theo, vì vậy cố gắng ẩn nấp, hấp thu linh khí mà phải cẩn thận từng li từng tí.
Điều này cũng làm cho thương thế trên người căn bản không được khôi phục bao nhiêu.
Hiện tại thì tốt rồi.
Độc nhãn cự lang rất yên lòng bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, sau đó dốc hết toàn lực khôi phục thương thế của cơ thể.
Băng mãng xà nằm rạp trên mặt đất phơi nắng.
Thân thể thì hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng mà thương tổn về mặt thần hồn, còn cần thời gian để xóa sạch.
Trương Bất Nhị không có việc gì, giống như một ông lớn chắp tay sau lưng, đi dạo bốn phía xung quanh.
Hắn rất có lực lượng.
Thái độ nói chuyện có thể ngông cuồng như vậy, cũng chính bởi vì Trương Bất Nhị nó sở hữu thực lực mạnh.
Thời gian trôi qua.
Thương thế độc nhãn cự lang đã khôi phục hoàn tất, những địa phương bị thương đã mọc ra một ít lông màu xám .
Ngoại trừ vết cào trên mặt ra, địa phương còn lại thoạt nhìn đều rất không tồi.
Phong phạm của vương giả bây giờ đã trở lại.
Bất quá Chu Diệp cảm thấy, nếu như độc nhãn lão đệ này khôi phục thương thế trên mặt mình, như vậy thì có thể nói là uy phong lẫm liệt.
Đáng tiếc, đó là sỉ nhục cả một đời mà đối phương muốn lưu lại để thời thời khắc khắc nhắc nhở mình.
"Ta đã chuẩn bị xong." Độc nhãn cự lang đứng lên, run rẩy thân hình sau đó chậm rãi nói.
Hiện tại, ở trong lòng nó có chút kích động.
Đại thù sắp được báo.
Băng mãng xà tỉnh lại, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Thần hồn mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mà chỉ cần không đối mặt sinh linh cảnh giới cao, vậy thì không có việc gì.
Trương Bất Nhị bỗng nhúc nhích cổ tay, không nói gì.
"Đại ca, chúng ta đi luôn bây giờ à ?" Băng mãng xà nhìn về phía Chu Diệp.
Chu Diệp rút rễ lên, sau đó nói : "Đi thôi, độc nhãn lão đệ dẫn đường!"
"Được." Độc nhãn cự lang lập tức gật đầu.
Trương Bất Nhị suy nghĩ một chút, sau đó nói : "Cỏ gia, hiện tại chúng ta ở chung một tiểu đội, tiểu đội chúng ta có phải là nên đặt một cái tên thật vang dội a?"
"Như vậy khi đi đánh người khác , để lộ ra danh hào, quả thật là rất uy phong."
Băng mãng xà nghe xong, nó nói : "Tên tổ hợp của ta cùng đại ca là Thảo Mãng Anh Hùng."
Trương Bất Nhị: ". . ."
Cái tên của nhóm này, nghe qua thật ưu tú a ~
Độc nhãn cự lang quay đầu lại nhìn băng mãng xà một cái, ở trong nội tâm muốn cười.
Chu Diệp nghe Trương Bất Nhị nói, cảm giác lời nói của đối phương rất có đạo lý.
Nếu là một tiểu đội, như vậy nhất định phải nổi danh.
"Tiểu đội chúng ta tạm thời có bốn người, vậy cứ đặt tên là Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới đi." Chu Diệp nói.
Trương Bất Nhị nghe vậy, hai mắt sáng ngời.
"Cái này hay, cái này hay!"
Cái danh hiệu Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới này, bất kể thế nào nhìn qua cũng khá ưu tú.
Trương Bất Nhị nghĩ thầm, về sau Trương Bất Nhị nó đi ra ngoài, các sinh linh khác nhìn thấy khẳng định sẽ kinh hô.
Ôi, đây không phải Trương Bất Nhị một trong Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới sao? Thất kính thất kính...
Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, Trương Bất Nhị đã có chút vui sướng.
Nó quyết định từ hôm nay trở đi, Trương Bất Nhị sẽ tự cho mình là thanh niên kiệt xuất của Mộc giới.
Băng mãng xà thì nghĩ rằng.
Danh hào của đội ngũ này xác thực không tệ.
Nói không chừng về sau danh hiệu này còn có thể vang vọng lục giới.
"Tốt rồi, hiện tại đã có danh hào, hơn nữa danh hào của đội ngũ còn ưu tú như vậy, chúng ta nhất định cố gắng không làm hổ thẹn nó mới được." Chu Diệp rất nghiêm túc nói.
"Phải, nếu như đã mang danh là thanh niên kiệt xuất Mộc giới, như vậy bản thân nhất định phải đủ ưu tú, nếu không thì không xứng với cái danh này." Trương Bất Nhị sắc mặt nghiêm túc.
"Ừ, đây là chuyện khẳng định." Độc nhãn cự lang gật đầu.
"Ta cảm thấy , chúng ta ở chung một nhóm, đầu tiên cần phải đoàn kết, như vậy chúng ta phát lời thề đi." Băng mãng xà đột nhiên lên tiếng .
"Ta cảm thấy đề nghị này rất hay." Trương Bất Nhị suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này phi thường không tệ.
"Phát lời thề, mọi người sau này sẽ thành huynh đệ thân nhất."
Độc nhãn cự lang nghĩ thầm.
Con mẹ nó làm sao lúc trước lại không bắt tên bội bạc kia thề vậy.
Nếu lúc trước bắt nó thề , như vậy tình cảnh của mình bây giờ nói không chừng đã hoàn toàn khác.
"Ta lấy đạo tâm thề, ta thân là một trong Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới , ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm ra cống hiến, cùng với các đồng bạn đồng tâm hiệp lực; không gây tổn thương lẫn nhau..."
Một lời thề độc nói xong.
Bọn họ nhìn lẫn nhau, bên trong ánh mắt đều tràn đầy hữu hảo.
Từ nay về sau, tình cảm giữa Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới, đã hoàn toàn khác.
Phát lời thề, liền trở nên bền chặt.
"Đi, hiện tại đi giúp độc nhãn lão đệ báo thù." Chu Diệp có chút không thể chờ đợi được nữa.
Một nửa tài phú của đàn sói, hơn nữa cộng với điểm tích lũy mình góp nhặt được mấy hôm nay, dù thế nào cũng có thể tăng lên tu vi cảnh giới chứ nhỉ?
Bất quá cụ thể muốn tăng lên cái gì, vẫn phải cẩn thận suy nghĩ một chút.
"Đại ca, đi lên." Băng mãng xà cúi đầu xuống.
Chu Diệp cũng không khách khí, trực tiếp nhảy tới đầu của băng mãng xà .
Sau đó, bọn họ được độc nhãn cự lang dẫn dắt, đi về phương xa.
Không phi hành, ngược lại là chậm rãi chạy trên đất.
Chu Diệp có ý tứ muốn để băng mãng xà đi trên đường, đồng thời hảo hảo khôi phục thương tổn về mặt thần hồn một chút, để tránh khi cùng đàn sói chiến đấu bị phát sinh vấn đề.
Cái ý nghĩ này, được Trương Bất Nhị cùng độc nhãn cự lang rất tán thành.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy rất nắm chắc, nhưng mà làm việc, không thể xem nhẹ ba chữ 'ngoài ý muốn' này.
...
Cho dù chúng nó đi bộ, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Chỉ cần một khắc đồng hồ , cũng đã vượt qua khoảng cách hơn trăm lý .
"Dựa theo tốc độ trước mắt, khoảng cách với hang ổ đàn sói , ít nhất còn cần ba ngày, ba ngày nữa, băng mãng xà ngươi có thể khôi phục bao nhiêu?" Độc nhãn cự lang vừa chạy vừa nhìn về phía băng mãng xà.
"Thương thế của thần hồn khôi phục được không nhanh, bất quá thời gian ba ngày cũng đủ rồi, chỉ cần không phải đối mặt Siêu Phàm hậu kỳ cùng với sinh lên vượt qua Siêu Phàm hậu kỳ, vậy thì không có bất cứ vấn đề gì." Băng mãng xà hồi đáp.
Ba ngày khẳng định khôi phục không được bao nhiêu.
Nhưng mà ba ngày sau , sinh linh có cảnh giới ngang nhau mà dùng thần niệm công kích, nó khẳng định có thể ngăn được.
"Có thể khôi phục bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi." Trương Bất Nhị ở một bên cười nói.
"Đến lúc đó ta sẽ chia ra thần niệm chiếu cố ngươi một chút."
Nghe nói như thế, băng mãng xà nhìn về phía Trương Bất Nhị nói: "Vậy thì đa tạ Trương lão ca rồi."
"Mọi người hiện tại cũng thành huynh đệ rồi, khách khí cái gì." Trương Bất Nhị cười nói.
"Hặc hặc, tốt, vậy sau này lão đệ ta cũng không khách khí cùng lão ca nữa..."
...