Chương 162: Miểu sát cùng cảnh (1)
Hai ngày sau đó.
Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới giờ phút này đang ở trên một ngọn núi , từ xa xa nhìn xuống sơn cốc ngoài mười dặm .
Độc nhãn cự lang nói hang ổ của đàn sói ngay tại giữa sơn cốc.
Chung quanh sơn cốc đều là đại thụ che trời, trong sơn cốc chất đống rất nhiều cự thạch.
Tổng thể mà nói, sơn cốc này dễ thủ khó công.
Tứ đại thanh niên cũng không phóng thích thần niệm dò xét, mà là đứng tại chỗ quan sát trước.
"Đợi lát nữa đánh nhau , ta hy vọng tất cả mọi người không nên giữ sức, đàn sói bị tên kia khống chế trọn vẹn ba trăm năm, về mặt tư tưởng có lẽ đã sớm biến hóa." Độc nhãn cự lang trầm giọng nói.
"Có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi." Trương Bất Nhị hoạt động thân hình.
Đàn sói là một quần thể.
Số lượng chắc chắn sẽ không ít, Trương Bất Nhị nghĩ rằng, nếu như mình cùng với chủ đàn sói đánh nhau, mà đàn sói đến hỗ trợ, bản thân sẽ rất phiền toái.
Bởi vì đàn sói lúc trước là thủ hạ của độc nhãn cự lang , Trương Bất Nhị nó cũng cảm thấy ngại ngùng khi xuống tay.
Bất quá bây giờ đã có những lời này của độc nhãn cự lang, Trương Bất Nhị rất yên tâm.
Chỉ cần đàn sói dám vây công, như vậy Trương Bất Nhị nó cũng không khách khí.
Đến kẻ nào chết kẻ đó, toàn bộ đánh cho bất tỉnh rồi ném sang một bên.
"Chuẩn bị động thủ lúc nào?" Băng mãng xà phun ra nuốt vào lưỡi rắn, một đôi đồng tử dựng thẳng tràn ngập hưng phấn.
Gia hỏa này đã có chút không thể chờ đợi nổi.
"Chính là hiện tại , cũng không cần chơi âm mưu quỷ kế gì, chúng ta trực tiếp tới cửa là được." Chu Diệp ngồi ở trên đầu băng mãng xà vừa cười vừa nói.
"Tốt, vậy liền trực tiếp tới cửa khô máu" Nụ cười trên mặt Trương Bất Nhị dần dần điên cuồng.
Trương Bất Nhị nó chính là ưa thích phong cách hành sự của cỏ gia.
Con mẹ nó cần quái gì phải nói nhảm hay chơi chiêu trò gì nhiều, căn bản không cần do dự, trực tiếp tiến lên khô máu là xong việc.
Trương Bất Nhị nghĩ rằng, có lẽ ở trong mắt của cỏ gia , chỉ là một đàn sói, còn chưa đáng để vào mắt?
Nếu như bị Chu Diệp biết rõ ý nghĩ này, khẳng định sẽ nói: Ngươi nói rất đúng.
...
Tứ đại thanh niên tới gần sơn cốc.
Hai bên đầu cửa vào sơn cốc đều có vài con sói lông màu xám đang nằm.
Không cần nghĩ nữa, đây nhất định là mấy tên giữ cửa.
Khoảng cách của tứ đại thanh niên kiệt xuất và cửa vào sơn cốc càng ngày càng gần, mấy con sói lông màu xám lập tức cảnh giác, từng con đều gồng lên cơ bắp, ánh mắt gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm.
"Cút nhanh lên!" Con sói cầm đầu trong đó mở miệng quát lớn.
Trương Bất Nhị nhìn qua, đối phương chỉ là một Huyền Đan cảnh nho nhỏ đã ngông cuồng như vậy, nhất định phải hảo hảo giáo dục đối phương một phen.
"Phanh!"
Trương Bất Nhị đạp mạnh chân, sau đó xuất hiện ở bên cạnh con sói này , đưa tay trái ra bắt lấy cổ của đối phương, xách lên.
Lập tức, tay phải của Trương Bất Nhị trực tiếp đánh vào đầu con sói này .
"Bụp!"
"Lão đệ, con mẹ nó ngươi có thân phận gì a? Nói chuyện ngông cuồng như vậy, hôm nay để lão ca dạy bảo ngươi một chút, về sau lúc nói chuyện nhớ chú ý thái độ của mình."
Lực lượng cường đại của Trương Bất Nhị làm con sói này choáng váng mặt mày.
"Buông ra!" Vài con sói khác nhe răng trợn mắt, thế nhưng lại không dám tiến lên.
"Một lũ yếu đuối mà dám càn rỡ như vậy à." Băng mãng xà lấy cái đuôi quét qua.
"Phanh phanh phanh..."
Không ngoài ý muốn chút nào, vài con sói còn lại nhao nhao bay ngược ra, đụng vào bên trên sơn cốc .
Băng mãng xà khống chế lực lượng rất tốt, cũng không đến mức giết chết mấy con sói này, chẳng qua chỉ vừa đủ để bọn chúng hôn mê bất tỉnh mà thôi.
"Lang Vương của chúng ta chính là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong..." Con soi bị Trương Bất Nhị nắm trong tay hung tợn mở miệng nói.
Nó vậy mà muốn bức lui tứ đại thanh niên kiệt xuất.
"Siêu Phàm cảnh đỉnh phong?" Trương Bất Nhị gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Ta cũng là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, ngươi yên tâm đi, ta không sợ Lang Vương các ngươi đâu."
Trương Bất Nhị nâng tay phải lên, sau đó cong lại ngón giữa, búng vào đầu sói .
Chỉ một cái búng này, con sói đã hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngất đi , con sói này ở trong nội tâm rất khó chịu.
Khi nhìn thấy hình thể của đối phương , nó cũng không để ở trong lòng.
Thế nhưng không ngờ đối phương lại là tồn tại sánh ngang với Lang Vương.
Hôm nay đàn sói chỉ sợ sẽ gặp nạn rồi.
...
"Ngao ô o o o —— "
Trên sơn cốc, đột nhiên vang lên từng đợt sói tru.
"Ơ, còn nữa có trạm gác ngầm nữa cơ à?" Trương Bất Nhị có chút kinh ngạc, đồng thời cũng không để ở trong lòng.
"Sớm biết như vậy thì đã dùng thần niệm làm bọn chúng ngất hết rồi." Độc nhãn cự lang lắc đầu, sau đó nói .
Tứ đại thanh niên kiệt xuất một đường tới đây , căn bản cũng không phóng thích thần niệm, vì vậy không phát giác được có trạm gác ngầm ở đây.
"Không sao cả, trực tiếp đánh vào đi ." Chu Diệp nói.
Trương Bất Nhị cuồng tiếu.
"Đã lâu không được hoạt động gân cốt, hôm nay hảo hảo hoạt động một chút!"
Tiếp theo.
"Gràoooooooooooo!"
Trương Bất Nhị hét lớn một tiếng, rồi chợt mãnh liệt nhảy lên, đã tiến vào giữa sơn cốc.
Chu Diệp cũng nhảy lên theo, bám sát theo sau lưng Trương Bất Nhị .
Mà ở sau lưng Chu Diệp , là băng mãng xà cùng độc nhãn cự lang.
Tứ đại thanh niên kiệt xuất, trực tiếp tiến vào vào hang ổ đàn sói.
Trong sơn cốc, nghe được tiếng sói tru, ở đất trống đã tụ tập hơn mười con sói xám.
Sâu trong sơn cốc, truyền đến một đạo thanh âm tức giận.
"Người nào dám cả gan càn rỡ như vậy, vậy mà tự tiện xông vào lãnh địa của Lệ Hôi ta!"
Từ sâu trong sơn cốc , một đạo khí tức kinh khủng đánh tới.
Sau đó tứ đại thanh niên kiệt xuất nhìn thấy một con sói xám tương đối gầy yếu từ chỗ sâu đi ra.
Nó hơi há miệng, hai mắt tràn đầy vẻ bạo ngược, quanh thân có quang mang màu xám tro bao quanh, khí tức cường đại từ trên người tản ra, làm cho tam đại thanh niên ngoại trừ Trương Bất Nhị ra cảm thấy cảm giác nặng nề .
"Là ngươi? !" Lệ Hôi nhìn thấy độc nhãn cự lang, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, lập tức âm lãnh nói: "Không thể tưởng tượng được a, ngươi còn chưa chết."
"Bất quá ngươi đã đưa tới cửa muốn chết , vậy thì cũng tốt, để ta đỡ mất công đi tìm ngươi."
"Lão đệ, ngươi có chút ngông cuồng."
Nghe Lang Vương Lệ Hôi nói, Trương Bất Nhị khoanh hai quanh ở trước ngực, trực tiếp mở miệng nói.
Lệ Hôi lại không nhìn Trương Bất Nhị nó, điều này làm cho Trương Bất Nhị nó có loại cảm giác bản thân không được coi trọng .
Con mẹ nó.
Cả hai ta đều là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong , con mẹ nó có phải là ngươi không thèm để ta vào mắt?
Trương Bất Nhị tức giận.
Bản thân hôm nay phải giết chết tên Lang Vương Lệ Hôi này.
Nhìn bộ dáng gầy yếu của đối phương, xem ra nhất định không mạnh mẽ được bao nhiêu.
Hơn nữa độc nhãn hiện tại là lão đệ của mình, bản thân nhất định phải tìm lại công lý cho lão đệ.
"Không thể tưởng tượng được, phế vật này còn tìm tới giúp đỡ." Lệ Hôi nhìn thấy Trương Bất Nhị, đồng tử hơi co lại, có chút không tưởng tượng được.
Độc nhãn cự lang nhìn Lệ Hôi, chậm rãi nói: "Loại bội bạc giống như ngươi, vậy mà không chết tại lãnh địa của người khác, thật sự làm cho ta thật không ngờ."
"Nhớ ngày đó cha mẹ của ngươi chết trận, ta thương hại ngươi, cho nên mới trọng dụng ngươi, đáng tiếc a, là do mắt ta bị mù..."
Độc nhãn cự lang rất lạnh nhạt nói.
"Còn không phải bởi vì ngươi à!"
"Nếu không phải do ngươi, phụ mẫu ta làm sao lại chết được? !" Lệ Hôi điên cuồng rống to.
Phía sau của hắn, xuất hiện năm con sói xám Siêu Phàm cảnh .
Một con trong đó là Siêu Phàm hậu kỳ, còn hai con khác là Siêu Phàm trung kỳ, còn dư lại hai con là Siêu Phàm sơ kỳ.