Chương 240: Dùng trường kiếm ba ngàn mét chém đối thủ (1)
Sinh vật hình người lập tức vui vẻ.
"Ngươi có thể đánh thắng ta?"
Sinh vật hình người cười nhạo.
"Tuy rằng vô cùng có khả năng đánh không lại ngươi, nhưng mà ta vẫn muốn thử một lần." Chu Diệp nói.
Chu Diệp hắn cũng không phải đồ ngốc.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, muốn đi ra khỏi bí cảnh, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
"Vậy đến thử một lần xem." Sinh vật hình người cười lạnh một tiếng, giơ tay lên bắt lấy Chu Diệp.
Nó muốn bóp chết tên yếu đuối này.
Làm cho đối phương biết rõ, khiêu khích nó sẽ phải trả giá lớn cỡ nào.
"Đùng."
Sinh vật hình người thành công bắt được Chu Diệp.
Chu Diệp trực tiếp vận chuyển Sinh Mệnh Pháp Tắc.
"Xì xì."
Quanh chân thân hắn có điện quang vờn quanh.
"Đùng đùng..."
Hắc khí trên bàn tay sinh vật hình người dần dần tiêu tán, bị lôi quang gắt gao khắc chế.
Hơn nữa, trong nháy mắt khí tức Sinh Mệnh Pháp Tắc xuất hiện, sinh vật hình người ở trong nội tâm nổi lên cảm giác sợ hãi vô cùng.
"Ngươi nắm giữ pháp tắc? !" Sinh vật hình người không thể tin nổi, trực tiếp buông lỏng tay ra.
Cái tay nó mới cầm chặt Chu Diệp đang dần tan vỡ.
"Tại hạ bất tài, mới lĩnh ngộ được pháp tắc không lâu." Chu Diệp nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt của sinh vật hình người vặn vẹo.
"Chỉ là Siêu Phàm cảnh lại có thể lĩnh ngộ pháp tắc..."
"Chắc hẳn loại thiên tài như ngươi có đại thế lực sau lưng đúng không? Vậy sư tôn ngươi là vị nào?" Sinh vật hình người trầm giọng hỏi.
Chu Diệp suy nghĩ một chút.
Có chút xoắn xuýt.
Loại tình huống thứ nhất là nói cho đối phương biết niên hiệu của sư tôn, sau đó đối phương cũng có quen biết, rồi trực tiếp thả bản thân đi.
Loại tình huống thứ hai là đối phương và sư tôn mình có thù oán, như vậy đối phương vô cùng có khả năng sẽ trực tiếp bóp chết bản thân.
Loai tình huống thứ ba là đối phương chưa từng nghe nói tới, như vậy tình huống này còn hơi khá hơn một ít.
"Sư tôn ta được người khác gọi là Thanh Đế." Chu Diệp kiên trì nói.
"Thanh Đế?" Sinh vật hình người sửng sốt một chút.
"Như vậy thì... Thực trùng hợp a."
Sinh vật hình người có chút tức giận.
Thanh Đế, nó tự nhiên là nhận thức, hơn nữa nó và đối phương còn có chút ân oán.
Bất quá thân là cường giả, sinh vật hình người ngược lại không nghĩ tới chuyện động thủ với Chu Diệp.
Ân oán giữa cường giả không nên liên lụy đến đệ tử của đối phương.
Trừ phi đối phương đã chết, bản thân lại muốn chặt đứt truyền thừa của đối phương.
"Tiền bối quen biết sư tôn ta?" Trái tim nhỏ của Chu Diệp nhảy lên bình bịch.
Xem tình huống này, tựa hồ có chút không ổn a.
"Có quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc." Sinh vật hình người lộ ra một nụ cười quái dị.
Nụ cười này làm cho Chu Diệp có chút bất an.
"Ngươi yên tâm, sự tình liên quan tới sư tôn ngươi ta sẽ không tính toán lên trên đầu ngươi." Sinh vật hình người cười lạnh.
Chu Diệp hơi nhẹ nhàng thở ra.
Không tính toán tới mình vậy là tốt rồi.
Đồng thời hắn nghĩ rằng.
Tình huống của sinh vật hình người này thoạt nhìn không phải đặc biệt tốt, chờ mình ra khỏi bí cảnh, có nên nghĩ biện pháp truyền tin cho sư phụ một phen, để cho sư phụ tới đây diệt đi sinh vật hình người này không?
Đột nhiên, ở trong đầu Chu Diệp xuất hiện một giọng nói.
"Nghĩ biện pháp nhỏ máu lên thanh kiếm kia, đó là đồ tốt, sinh vật trước mặt ngươi là Kiếm Linh, chỉ cần ngươi nhỏ máu đến thanh kiếm kia, nó liền trở thành thủ hạ của ngươi."
Thanh âm này, Chu Diệp rất quen thuộc.
Đúng là Thanh Đế lão đại.
Chu Diệp âm thầm nở nụ cười.
Không thể tưởng tượng được, hóa ra sư tôn vẫn luôn chú ý mình trong âm thầm.
Vậy không thành vấn đề.
Đương nhiên, vẫn phải chú ý cẩn thận một ít, dù sao sư tôn không có khả năng liên tục chú ý bản thân.
...
"Ta còn có một mộng tưởng, ngươi có lẽ có thể giúp ta thực hiện được." Chu Diệp nói với sinh vật hình người.
"Cái mộng tưởng gì?" Sinh vật hình người lập tức nâng lên tinh thần.
Có mộng tưởng là chuyện tốt a.
Chỉ cần mình có thể thực hiện mộng tưởng của đối phương, như vậy đối phương khẳng định sẽ biến thành tồn tại giống như mình.
"Mộng tưởng của ta là có được vô số yêu đan, sau đó luyện hóa mỗi ngày." Chu Diệp vừa cười vừa nói.
Sinh vật hình người bắt đầu cân nhắc.
Giấc mộng này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Tóm lại, có chút khó.
Vô số yêu đan, đến cùng là bao nhiêu viên?
"Không có nhiều như vậy, chỉ có hai mươi viên, ngươi có muốn hay không?" Sinh vật hình người hỏi.
Chu Diệp lâm vào trầm tư.
Hai mươi viên?
Không tính là ít, nhưng mà phải xem cụ thể là phẩm giai gì.
"Yêu đan cấp bậc gì?" Chu Diệp hỏi.
"Ít nhất là lục giai." Sinh vật hình người trả lời.
"Có thể a." Chu Diệp lập tức đồng ý.
"Ngươi đi theo ta." Sinh vật hình người quay lưng, đi về phía ngọn núi.
Chu Diệp đi theo đối phương, nhìn thoáng qua ngọn núi.
Giờ khắc này, hắn hiểu được, ngọn núi này tuyệt đối chính là thanh kiếm trong lời nói của sư tôn.
Bất quá thanh kiếm này, thật sự là quá lớn rồi.
Chỉ là một cái chuôi kiếm, vậy mà đã dài trăm trượng.
Thế thì tính cả thanh kiếm, chẳng phải là vượt qua ngàn trượng?
Sinh vật hình người mang theo Chu Diệp đi tới đỉnh ngọn núi.
Sinh vật hình người giơ tay khẽ vẫy một cái, ở giữa ngọn núi có hắc khí dâng lên, sau đó dần dần ngưng tụ, biến thành hai mươi viên lục giai yêu đan.
Nó đặt hai mươi viên lục giai yêu đan xuống mặt đất, sau đó khẽ cười nói: "Chậm rãi luyện hóa đi."
Sinh vật hình người ở trong nội tâm thật cao hứng.
Những thứ này là yêu đan ngưng tụ từ hắc khí, năng lượng nồng đậm, luyện hóa tuyệt đối là sảng khoái.
Nhưng mà đã sớm bị nó đụng tay đụng chân.
Tuy rằng ân oán với Thanh Đế sẽ không dính dáng đến tiểu thảo tinh.
Nhưng mà trừ thân phận đệ tử Thanh Đế, tiếp theo tiểu thảo tinh sẽ thành một thành viên trong không gian này.
Nên làm cái gì, thì vẫn phải làm cái đó a.
Thanh Đế cùng mình vốn không phải là bằng hữu, dựa vào cái gì mà ưu đãi đệ tử của hắn?
"Khi luyện hóa yêu đan ta không thích bị người khác nhìn, sẽ có một loại cảm giác không thoải mái." Chu Diệp nói với sinh vật hình người.
"Được được được." Sinh vật hình người bay tới phương xa.
Tâm tình của nó hiện tại rất không tồi, căn bản không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.
Sinh vật hình người bay tới phương xa, sau đó lén lút quan sát Chu Diệp.
Nó cũng không dám tùy tiện chủ quan.
Chu Diệp giả vờ giả vịt bắt đầu luyện hóa yêu đan.
Hắn phát hiện một vấn đề.
Yêu đan ngưng tụ từ hắc khí này tựa hồ rất sợ hãi bản thân.
Phảng phất như yêu đan có sinh mệnh, không ngừng chuyển động, muốn chạy trốn khỏi đây.
Chu Diệp duỗi ra cái lá bên phải, tự cắt phần ngọn, lập tức, có một giọt dịch màu xanh xuất hiện ở phần bị đứt.
"Ngươi muốn chết!"
Ở phía xa xa, sinh vật hình người phát hiện tình huống này lập tức điên cuồng.
Vô số hắc khí bắn ra xung quanh, nó đã nổi lên sát tâm.
"Hừ!"
Trên bầu trời, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
"Xẹt xẹt!"
Trên bầu trời âm u xuất hiện một vết nứt, một bàn tay to lớn tản ra ánh sáng màu xanh, tựa như ngọc thạch thò ra từ vết nứt không gian, trực tiếp đè lên thân thể sinh vật hình người, làm cho đối phương không thể nhúc nhích chút nào.
"Thanh Đế! ! !"
Sinh vật hình người gào thét, khí tức khủng bố phát ra xung quanh.
Nó điên cuồng giãy dụa hòng thoát khỏi bàn tay ngọc thạch.
Nhưng bàn tay ngọc thạch mãnh liệt nắm chặt nó.