Chương 29: Lộc tỷ tỷ, nàng là nói ngươi mặt lớn
Chu Diệp nhìn sang quả nhỏ bên cạnh mình.
Không chút do dự, hai cái lá cỏ như hai cánh tay ôm lấy trái cây, bắt đầu hấp thu năng lượng trong đó.
Lộc Tiểu Nguyên đưa tay cầm lên bọc nhỏ, cùng với Dao Dao , chuyên tâm nhìn cảnh Chu Diệp hấp thu.
"Tốc độ thảo tinh đạo hữu hấp thu linh dược thật nhanh, nếu ta cùng cảnh giới với thảo tinh đạo hữu, khẳng định không thể hấp thu linh dược nhanh như vậy." Dao Dao cảm thán.
"Tiểu thảo tinh nhà ta đương nhiên lợi hại."Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên tràn ngập kiêu ngạo.
Dao Dao gật đầu.
Bên trong ý nghĩ của nàng, thảo tinh đạo hữu hẳn là do Lộc tỷ tỷ bồi dưỡng ra.
Lộc tỷ tỷ thân là yêu quái mười vạn tuổi, có thể nuôi dưỡng được thảo tinh đạo hữu, cũng là một chuyện rất bình thường.
Sau khi Chu Diệp luyện hóa thành công quả trái cây, trái cây trực tiếp biến thành bụi phấn, lưu tại dưới đáy bọc nhỏ .
Lộc Tiểu Nguyên có chút nhíu mày.
Nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, bột phấn bên trong bọc nhỏ liền biến mất không còn một mảnh.
Chu Diệp không để ý Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao, trong lòng của hắn kêu gọi bảng xuất hiện.
【 Huyết mạch 】 : Linh thảo (Linh cấp thượng phẩm).
【 Năng lực huyết mạch 】 : Trị liệu.
【 Tu vi cảnh giới 】 : Huyền Hải cảnh sơ kỳ.
【 Cảnh giới nhục thân 】 : Linh cấp trung kỳ.
【 Tâm pháp 】 : Tiểu Thanh Hư Kinh (viên mãn).
【 huyền kỹ 】 : Vạn Diệp Phiêu (viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (viên mãn)
【 Điểm tích lũy vạn năng 】 : 957.
【 Số lần rút thưởng 】 : Không (+).
Một quả trái cây linh dược trăm năm , làm cho hắn gia tăng mấy trăm điểm tích lũy.
Tâm tình rất vui sướng.
Bất quá nghĩ lại, bản thân mình vẫn có chút thua thiệt.
Lúc tự chặt cánh tay xuống để trị liệu cho bản thân, vậy mà tốn hao trọn vẹn một ngàn điểm tích lũy a. . .
"A, không đúng rồi, hấp thu linh dược trăm năm, tại sao tu vi thảo tinh đạo hữu không tinh tiến chút nào? Vì sao vẫn còn dừng ở Huyền Hải cảnh sơ kỳ đỉnh phong?" Dao Dao hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên hồi tưởng lại thời gian ở chung với tiểu thảo tinh.
Nàng có chút suy nghĩ.
"Khẳng định là vì phẩm giai tăng lên, tiềm lực của tiểu thảo tinh càng lúc càng lớn, cho nên mỗi một cảnh giới năng lượng cần thiết để đột phá cũng tăng mạnh!"
"Nguyên lai là như vậy." Dao Dao thật sự tin tưởng.
Chu Diệp nghe thế, cũng có chút hoài nghi.
Chẳng lẽ mọi chuyện thật sự là như vậy?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như cũng không phải không có khả năng.
"Nếu tiểu thảo tinh đã luyện hóa xong linh dược, vậy chúng ta đi thôi." Lộc Tiểu Nguyên buộc bọc nhỏ tại bên hông, sau đó quay đầu nói với Dao Dao.
"Thế nhưng mà đi chỗ nào a?" Dao Dao hiếu kì hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên vừa mới nhấc chân đã lập tức dừng lại động tác.
Tiếu dung trên mặt nàng lập tức cứng ngắc.
"Đúng a, đi chỗ nào a. . ."
Chính nàng cũng không biết mình muốn đi đâu.
"Ta lần này ra ngoài, chủ yếu là mang tiểu thảo tinh đi giải sầu." Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, "Kỳ thật ta cũng không rõ đi địa phương nào mới tốt."
Chu Diệp nghe vậy, lệ rơi đầy mặt.
Hắn hiện tại rốt cuộc đã hiểu Lộc Tiểu Nguyên dẫn hắn ra ngoài là có ý tứ gì.
Con mẹ nó hóa ra là đi giải sầu.
Hồi tưởng lại, trái tim đập thình thịch kia, 'Phanh' một tiếng rồi tiêu tán, thật đúng là có ý nghĩa chỉ việc xóa bỏ u sầu.
"Thỏ nhỏ, chung quanh nơi này có địa phương nào chơi vui vẻ a?" Lộc Tiểu Nguyên có chút chờ mong nhìn sang Dao Dao.
Dao Dao cũng nhìn chung quanh, mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Lộc tỷ tỷ, chung quanh nơi này ngoại trừ rừng rậm cũng chỉ có rừng rậm, lấy đâu ra địa phương nào chơi vui vẻ?"
"Cũng đúng a." Lộc Tiểu Nguyên phản ứng lại, lập tức vỗ đầu một cái, "Là Lộc gia ta thiếu cân nhắc."
"Địa phương duy nhất có chút ý tứ, chính là một linh tuyền cách đây hơn ba trăm dặm, bất quá nơi đó có một con đại yêu, ta bình thường không dám đi qua."
Dao Dao hồi tưởng lại, trước đây đã từng tới đó một lần, kết quả là suýt nữa đã bị con nhện tinh kia ăn thịt.
Lần này, nàng quyết định lừa dối Lộc tỷ tỷ đi tới, hảo hảo ức hiếp con nhện tinh kia một phen.
"Linh tuyền? !" Hai mắt Lộc Tiểu Nguyên sáng lên.
Sau đó, tựa hồ nhớ tới cái gì, nàng hỏi: "Bên trong linh tuyền có một con nhện lớn phải không?"
"Đúng đúng đúng." Dao Dao cật lực gật đầu.
"Vậy chúng ta liền tới đó đi!" Lộc Tiểu Nguyên hưng phấn, vỗ vỗ lên bọc nhỏ buộc bên hông.
Tiểu thảo tinh cuồng nhiệt tu luyện như vậy, dẫn hắn tới linh tuyền ngâm nước, hẳn sẽ thật cao hứng a?
Lộc Tiểu Nguyên nghĩ như vậy.
Chu Diệp lộ nửa cái đầu ra bên ngoài, mỗi khi Lộc Tiểu Nguyên chụp tay vào bọc nhỏ, là lại chuẩn xác đập vào trên đầu của hắn.
Mặc dù không đau, nhưng luôn có chút không thoải mái.
Điều này khiến Chu Diệp hắn oán khí rất lớn.
"Đi!" Dao Dao gật đầu, hưng phấn nói.
Nàng hiện tại đã có Lộc tỷ tỷ làm chỗ dựa, chắc hẳn con nhện kia sẽ không có dũng khí tùy tiện động thủ với nàng.
"Hừ hừ. . ." Chu Diệp cười thầm trong lòng.
Hai bé loli các ngươi.
Đợi chút nữa đi tắm suối nước nóng, Chu mỗ ta chẳng phải sẽ được xem sạch sẽ từ đầu đến cuối à.
(Chu mỗ:danh xưng tự gọi mình, kiểu như bản thân, bản quan, bản tọa)
Lộc Tiểu Nguyên chân đạp đám mây bảy màu, lôi kéo bàn tay Dao Dao bay về phương xa, các nàng còn không biết rõ ý nghĩ không tốt lành gì trong đầu tiểu thảo tinh.
Tu vi Lộc Tiểu Nguyên rất cao, tốc độ phi hành tự nhiên cũng cực nhanh.
Có điều vì chiếu cố cảm thụ của Dao Dao, nàng cố ý giảm tốc độ phi hành xuống.
Cho dù như vậy, cũng chỉ mất thời gian một khắc đồng hồ là đến nơi.
(1 khắc:15p)
Hai người đứng lơ lửng trên bầu trời, nhìn linh tuyền nóng hôi hổi phía dưới, trên mấy khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra nụ cười.
"Hưu!"
Hai người đáp xuống, đến bên cạnh linh tuyền.
Ở bên trong linh tuyền, cảm nhận được khí tức hai người, nhện tinh Xích Hồng chậm rãi xoay người lại.
Là yêu thú cấp bậc bá chủ phương viên ngàn dặm, tự nhiên có kiêu ngạo của mình.
Hang ổ của nàng, cũng không phải ai muốn tới thì tới.
Xoay người lại, vừa mới chuẩn bị nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp theo đi lên trực tiếp chém giết kẻ xâm phạm.
Nhưng đột nhiên Xích Hồng cảm giác được trong hai người có một đạo khí tức rất quen thuộc, cẩn thận nhớ lại, rồi nhìn ấn kí hình sừng hươu trên trán của Lộc Tiểu Nguyên, hai chân nàng lập tức có chút run rẩy.
"Hươu. . . Hươu tiền bối." Gương mặt đẹp đẽ của Xích Hồng bây giờ tràn ngập vẻ lấy lòng.
Con mẹ nó, hôm nay là ngày gì, tại sao tự nhiên gặp lại vị lão đại này.
Xích Hồng rất hoài nghi, có phải vì tư thế tỉnh dậy hôm nay có vấn đề gì đó, nếu không sao lại gặp chuyện này.
"Lộc gia ta rất già sao?" Lộc Tiểu Nguyên nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kỳ biểu lộ gì.
Phảng phất như thể nếu Xích Hồng không giải thích hợp lý, liền trực tiếp làm thịt nàng vậy.
"Không có chuyện đó." Dục vọng sống sót của Xích Hồng cực kì mãnh liệt, mặt mũi nàng tràn đầy nghiêm túc.
“Dung nhan cùng thực lực của ngài, những tiểu yêu như chúng ta khẳng định không cách nào theo kịp, giữa thiên địa có ba ngàn đại đạo, nhưng tiểu yêu cho rằng, dung mạo cũng là đạo một loại, hươu tiền bối ngài ở phương diện dung mạo phảng phất như là một tòa núi cao không thể vượt qua, cho nên, một tiếng tiền bối này, ngài hoàn toàn xứng đáng a."
Nghe nói như thế, Lộc Tiểu Nguyên rất hài lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tươi cười.
Vừa mới chuẩn bị nói một câu 'Hiểu chuyện', mặt mũi Dao Dao ở bên cạnh đã tràn đầy nghiêm túc nói chuyện.
"Lộc tỷ tỷ, nàng hình như đang nói ngươi mặt lớn."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lộc Tiểu Nguyên dần dần biến mất.
Cái quái gì vậy, con thỏ nhỏ kia, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm a? !
Xích Hồng trừng lớn cặp mắt đẹp lên, nếu không phải Lộc Tiểu Nguyên đang đứng bên cạnh Dao Dao, Xích Hồng thật sự rất muốn lột da con thỏ nhỏ này .
Chu Diệp cười trộm.
Nếu như có thể nói chuyện, hắn thật muốn hảo hảo khen ngợi Dao Dao một chút.
Đúng là một con tiểu quỷ.
Lộc Tiểu Nguyên trầm mặc, nàng đang suy tư lời nói của Xích Hồng .
Luận về mặt dung mạo, phảng phất như một tòa núi cao không thể vượt qua . . .
Ân. . . Tựa như có chút ý tứ nói Lộc gia nàng mặt to.
Nghĩ tới đây, chân mày Lộc Tiểu Nguyên nhíu chặt hơn, nắm tay nhỏ cũng bắt đầu siết chặt, rất có vẻ sắp ra tay .
Dao Dao ở bên cạnh, cảm nhận được cảm xúc Lộc Tiểu Nguyên biến hóa một cách rõ ràng.
Trái tim nàng cũng nhảy lên một cái, lúc đầu chỉ muốn trừng trị nhện yêu một chút, nhưng hiện tại hình như sự tình đã có chút lớn quá mức.
Nàng vậy mà từng nghe nói, những yêu quái cổ xưa một khi phẫn nộ, đều sẽ giết cả nhà, đồ diệt toàn tộc.
Hôm nay nếu thật phát sinh chuyện này, lương tâm nàng rất khó yên ổn.
Đối mặt với Lộc Tiểu Nguyên sắp bộc phát, trong lòng nhện tinh Xích Hồng cũng rất hoang mang rối loạn.
Nàng vội vàng nói: "Hươu tiền bối, vãn bối không có ý tứ này a."
Nội tâm Chu Diệp cười đến mức như một cỏng cỏ béo tốt nặng 200kg .
Trên ngọn lá của hắn tỏa ra ánh sáng, ở giữa không trung phác hoạ ra khuôn mặt Lộc Tiểu Nguyên.
Bộ dáng rất lớn...
Biểu lộ Dao Dao ngưng kết lại.
Thảo tinh đạo hữu thấy cái chết đang cận kệ nên tò mò thăm dò thử a . . .
"Lốp bốp. . ."
Lộc Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm gương mặt giữa không trung kia, nắm tay nhỏ vừa muốn buông ra lần nữa nắm chặt lại, đã ở biên giới bạo tạc.
Trong nội tâm nàng không ngừng nói với chính mình phải tỉnh táo, đây là thảo tinh nhà mình, không thể đánh, không thể đánh. . .